Lâm Tĩnh cũng không phản đối sự sắp xếp này, buổi trưa xưởng may được nghỉ hai tiếng, nhà hàng quốc doanh nơi hai người gặp nhau cũng không xa, đi bộ đến đó mất khoảng mười phút nên sẽ không chậm trễ thời gian làm việc. Như vậy lâm tĩnh cũng không cần lo lắng sau khi gặp mặt không thích hợp cũng sẽ không quá xấu hổ, nếu cuộc trò chuyện không suôn sẻ, đến lúc đó cô nói là muốn về để kịp giờ làm, không cần phải suy nghĩ một lý do nào khác.
Nhưng Lâm Tĩnh không trực tiếp đồng ý mà hỏi: “Ngày mai mấy giờ chúng ta phải đến nhà hàng? Lúc đi làm đều phải mặc đồng phục, nếu không vội, ngày mai giữa trưa sau khi tan làm tôi trở về thay đồ.”
“Ừm” Chu Yến Hồng sợ lãng phí thời gian, bà suy nghĩ một chút rồi nói: “Để lát nữa tôi nói với tổ trưởng của cô, hoặc là ngày mai cô mang quần áo đến văn phòng của tôi để thay.”
Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút nói: “Vậy tôi đến văn phòng của ngài thay quần áo.”
…
Những người từ công đoàn và Liên đoàn phụ nữ lần lượt đến gặp bà, khi nhìn thấy Lâm Tĩnh đang thảo luận với Chu Yến Hồng, ngay khi cô trở lại nơi làm việc, đồng nghiệp xung quanh bắt đầu đặt câu hỏi, thắc mắc họ đang nói về chuyện gì.
Hiện tại còn chưa viết bát tự, Lâm Tĩnh cũng không có nói ra tình huống thực tế, mà chỉ mơ hồ nói: “Chúng tôi chỉ nói một chút chuyện về công việc.”
“Người của công đoàn và Liên đoàn phụ nữ tìm cô để nói về chuyện công việc? Cô đang lừa ai vậy?” Vương Hiểu Lệ hừ lạnh, bởi vì chuyện tranh chấp giữa trưa, hiện tại chị ta vừa nghe được lời nói của Lâm Tĩnh liền nhịn không được mở miệng trào phúng.
“Vậy chị cảm thấy bọn họ tìm tôi làm gì?” Lâm Tĩnh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Vương Hiểu Lệ nghẹn họng, người của công đoàn và Liên đoàn phụ nữ tìm Lâm Tĩnh, chị ta không thể biết được nguyên nhân, nên chỉ mạnh miệng nói: “Dù sao cũng không thể là chuyện công việc.”
Lâm Tĩnh nhàn nhạt nói: “Chị nói đúng.”
Mặc dù Lâm Tĩnh đang phụ họa theo lời của chị ta, nhưng Vương Hiểu Lệ nghe thấy trong đó có một chút sự mỉa mai, nghiêm mặt nói: “Ngươi có ý gì?”
“Cô mới là người có ý gì? Gây sự đúng không?” Trần Tú Lan tức giận hỏi, đối với thái độ muốn tìm phiền phức như Vương Hiểu Lệ, bà ấy rất không hài lòng.
Những người khác thấy được cũng nói: “Tiểu Vương, cô như vậy là không được. Tiểu Lâm phản đối với cô cô không hài lòng, Tiểu Lâm đồng ý với cô cô vẫn không hài lòng, rốt cuộc cô muốn người ta như thế nào mới hài lòng?”
“Đúng vậy a, cô không ngừng khi dễ một tiểu cô nương, nếu cô không biết xấu hổ, tôi cũng sẽ xấu hổ dùm ngươi!”
Vương Hiểu Lệ bị mọi người nghị luận tức giận đến đỏ bừng mặt, chị ta thật sự hoài nghi mọi người mù sao? Lâm Tĩnh vẫn còn là một tiểu cô nương! Tiểu cô nương nào mà miệng lưỡi sắc như thế! Mà Trần Tú Lan cũng thật thiên vị!
Đời này không thể sống yên!