Lâm Tĩnh thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân rằng Phương Á Lan vô ý, mím môi nói: “Quần áo trên người tôi bị dơ rồi, khả năng không thể tiếp tục tham gia hội Ái Hữu.”
Thông qua vẻ mặt của Lâm Tĩnh, Vương Ái Phương nhanh chóng đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng không dám tin, lần này lại không đơn giản như đi xem mắt, Lâm Tĩnh tham gia cũng sẽ không ảnh hưởng nhân duyên của Phương Á Lan, cô ta đâu cần thiết phải làm vậy?
Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt Lâm Tĩnh, Vương Ái Phương lại cảm thấy việc này cũng không phải không có khả năng, nói không chừng Phương Á Lan bụng dạ xấu xa, không thể cho những người hơn cô ta đến tham gia hội Ái Hữu?
Nghĩ đến đây Vương Ái Phương trong lòng có chút tức giận, nếu chuyện này là do Phương Á Lan làm, cô ta cũng quá xấu xa. Nhưng tất cả đều là suy đoán của cô ấy, không có chứng cứ, nếu tính là thật thì cô ấy và Phương Á Lan cũng không có quan hệ gì.
Bây giờ điều quan trọng nhất chính là việc Lâm Tinh đi hay ở, Vương Ái Phương giãy giụa nói: “Có thể mượn tạm quần áo của ai, dù sao hội Ái Hữu cùng mới bắt đầu……”
“Mượn quần áo hơi khó khăn.” Lâm Tĩnh ánh mắt đảo qua các đồng nghiệp, bất đắc dĩ mà nói.
Vương Ái Phương cũng nhìn về phía các đồng nghiệp, không thể không thừa nhận lời Lâm Tĩnh nói là thật, hiện tại là giữa tháng 8, mọi người đều mặc quần áo mát mẻ, nhìn một vòng, toàn bộ hội trường ngoài trừ các quân nhân, thì không ai mặc 2 cái áo cả.
Tốt?
Vương Ái Phương nhìn thấy trên người Lâm Tĩnh đang khoát một cái áo, hỏi: “Quần áo trên người cô ở đâu ra?”
Vừa thấy ánh mắt Vương Ái Phương, Lâm Tĩnh biết cô ấy đã hiểu lầm, vội vàng giải thích rõ ràng tình huống trước đó, xong rồi nói: “Tôi chỉ muốn gặp cô nói trước một tiếng, đợi lát nữa còn phải đem quần áo trả cho người ta.”
Nghe Lâm Tĩnh nói như vậy, Vương Ái Phương đành bỏ ý định, thở dài nói: “Nếu như vậy, vậy cô về trước đi, bên ngoài trời đã tối rồi, cô đi một mình về có an toàn không?”
“Không có chuyện gì đâu, dù sao không có xa, một mình tôi trở về cũng được.” Lâm Tĩnh trả lời nói.
Vương Ái Phương gật đầu: “Vậy cô đi cẩn thận.”
……
Từ Viễn Châu đi vòng ra sau hội trường, lập tức nhìn thấy Kỷ Minh Quân dựa vào tường hút thuốc, đi qua vươn tay hỏi: “Tôi kêu anh đến tìm đối tượng, anh trốn ở đây làm gì?”
Kỷ Minh Quân từ trong túi lấy ra hộp thuốc đưa cho anh ta: “Trong đó quá nhàm chán, ra đây hít thở không khí.”
“Nếu nghe thấy lời này của anh, các cô gái bên trong sẽ rất buồn đó, khó trách anh cô độc nhiều năm như vậy.” Từ Viễn Châu cầm điếu thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc bắt lửa từ thuốc của Kỷ Minh Quân.
Chuẩn bị đưa thuốc lên miệng, Từ Viễn Châu phát hiện điều gì đó, nheo lại đôi mắt hỏi: “Quần áo của anh đâu? Lúc anh đến có mặc áo khoác quân phục không?”