Uông Đại Hạ bưng bát lên ăn.
Trần lão bản sợ ngây người: "Cậu... Nực cười! Đây là cơm tối Ngụy đại phu cúng chồng mới mất.”
Nhìn thấy Uông Đại Hạ, ánh mắt Ngụy Thái Vi cứng đờ, môi khẽ nhếch, thìa trong tay không khống chế được, leng keng một tiếng rơi vào trong bát, khiến nước canh bắn ra: “Là chàng, thϊếp….”
Trần lão bản thấy Ngụy Thái Vi chân tay luống cuống, nói năng lộn xộn, cho rằng nàng sợ hãi Uông nha nội, vội vàng đứng ở giữa hai người: "Uông nha nội!”
Trong cơn phẫn nộ, Trần lão bản cũng không gọi Nhị thiếu nữa, gọi thẳng biệt hiệu Uông nha nội.
Uông Đại Hạ nghiêng người vòng qua Trần lão bản, nghiêng đầu đánh giá Ngụy Thải Vi, búi tóc màu trắng trên đầu đặc biệt nổi bật trong bóng đêm.
Muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn tang thương có tang thương là một quả phụ nhỏ xinh đẹp!
Đôi mắt Uông Đại Hạ lập tức sáng như sao, lông mày ngả ngớn thường nhíu lại.
Nhìn thấy mỹ nữ, thái độ Uông Đại Hạ dịu đi không ít, buông bát xuống, nói: “Tiểu quả phụ, ta và nàng không thù không oán. Nàng bị người ta lừa gạt nhưng giờ đã biết chuyện cũng nên hiểu việc. Nhanh chóng đòi lại tiền thuê từ tay Trần lão bản rồi dọn đi nơi khác.”
Lúc này Ngụy Thái Vi đã phục hồi tinh thần, tâm tình hơi ổn định, nói: "Uông nhị thiếu hiểu lầm, ta và Trần lão bản ở cửa nhà là vì chờ ngài về, không phải đến tìm nhà cha ngài cáo trạng. Còn về chuyện nhà cửa, ta muốn thương lượng với ngài một chút. Ta họ Ngụy, làm nghề y mà sống, ngài có thể gọi ta là Ngụy đại phu.”
“Này, quả phụ nhỏ này có chút thú vị! Nói chuyện với nha nội khét tiếng như ta vẫn dịu dàng như vậy.”
“Đúng là coi ta là người, nhưng......”
Uông Đại Hạ cau mày, vuốt cằm, dường như vô cùng khó xử: "Không có gì để thương lượng, đồ cưới của mẹ ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào đυ.ng vào, Ngụy đại phu vẫn nên dọn đi đi.”
Trần lão bản đang muốn mở miệng khuyên nhủ, Ngụy Thái Vi chỉ vào chén trước mặt Uông Đại Hạ nói: "Vong phu đã ăn rồi, Uông Nhị thiếu đói bụng chưa? Nếu không chê, mời dùng chén hoành thánh này. Cho dù mua bán không được, cũng quen biết được Uông nhị thiếu một hồi.”