Anh ta tập võ từ nhỏ, ba người đàn ông mạnh mẽ bình thường muốn lại gần anh ta cũng khó, thậm chí anh ta còn
từng đánh bại mấy tên quán quân tán thủ.
Vậy mà tên trước mặt lại có thể đánh thắng anh ta nửa chiêu.
“Khốn nạn, người phụ nữ của tao mà mày cũng dám chấm mυ'ŧ, không muốn sống nữa hả?” Trịnh Thiên Lỗi tức giận quát.
“Người phụ nữ của anh?”
Lý Phù Sinh cười khẩy, sát khí hiện lên trong mắt.
Ngay sau đó, anh chợt tung người lên đá, tốc độ rất nhanh, Trịnh Thiên Lỗi hoàn toàn không thể trốn tránh, chỉ có thể dùng đôi tay ngăn cản.
“Âm!” Cả người Trịnh Thiên Lỗi bị hất bay vào tường.
Sao có thể như vậy được!
Trịnh Thiên Lỗi hoàn toàn ngây người.
Anh ta không dám tin rắng Lý Phù Sinh lại mạnh đến vậy!
Lý Phù Sinh không dừng tay, đi đến trước mặt Trịnh Thiên Lỗi, chuẩn bị đánh gãy chân của anh ta.
“Dừng tay!" Đúng lúc này, Tôn Tuyết Ngâm vội vã chạy ra ngoài.
Cô ấy vội vàng chẳn trước mặt Lý Phù Sinh.
“Tôn Tuyết Ngâm, đồ đê tiện nhà cô!” Trịnh Thiên Lỗi lồm cồm bò dậy.
“Bốp!”
Tôn Tuyết Ngâm quay người lại cho anh ta một bạt tai: “Anh nói ai là đồ đê tiện hả?”
Trịnh Thiên Lỗi nổi giận, anh ta rất muốn ra tay nhưng khi nhìn thấy Lý Phù Sinh, anh ta lại nhẫn nhịn: “Được lắm, các
người cứ chờ đấy cho tôi.”
Vừa nói dứt lời, anh ta chán nản bỏ chạy theo lối cầu thang bộ.
Vẻ mặt của Lý Phù Sinh hơi lạnh lùng, chất vấn: “Cô Tôn, thế này là sao?”
Anh nghĩ bằng mông cũng có thể đoán được rằng người phụ nữ này đã lấy mình làm bia đỡ đạn.
Quả nhiên!
Tôn Tuyết Ngâm tràn đầy áy náy nói: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn anh ta bỏ đi, không ngờ anh ta lại...
Cô ấy thật sự không ngờ Trịnh Thiên Lỗi lại xông ra kiếm chuyện với Lý Phù Sinh.
Lý Phù Sinh nhìn khuôn mặt của cô ta, khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi”
Nói xong, anh lại nhấn vào thang máy.
Tôn Tuyết Ngâm đưa mắt nhìn anh bước vào thang máy, sau đó nghiến răng nghiến lợi bước vào.
“Cô còn có chuyện gì sao?” Lý Phù Sinh trầm ngầm hỏi. “Trịnh Thiên Lỗi không phải là người bình thường, anh nhất định phải cẩn thận, nếu anh ta đến tìm anh gây rắc rối thì anh hãy đến tìm tôi.”