Hoạn Quan Mà Thôi

Chương 2: Mì trường thọ

“Bánh sữa bò của ta đâu? A Ngô.”

Trong phòng thực an tĩnh, chỉ có tiếng Đường Khê Giản dò hỏi quẩn ở trong phòng.

Chúc Khanh Ngô không có trả lời, Đường Khê Giản cũng không giận, chỉ là không chê phiền mà lại hỏi một lần.

Hiện giờ Đường Khê Giản là thiên tử, muốn ăn điểm tâm gì mà không có, bởi vậy Chúc Khanh Ngô cũng không rõ anh vì sao một hai phải chấp nhất với một đĩa bánh sữa bò như thế.

Nhưng vẫn là đúng sự thật mà trả lời: “Đã lạnh.”

Cậu tưởng rằng cái chủ đề này sẽ qua đi, nhưng mà giây tiếp theo lại cảm giác được thân thể kề sát cậu ngồi dậy, rời giường.

Tiếp theo, trên giá cắm nến sáng lên, nháy mắt xua tan tối tăm trong phòng.

Chúc Khanh Ngô có chút không thích ứng mà nhắm mắt một chút, ngồi dậy theo.

Sau đó liền thấy Đường Khê Giản đã muốn chạy tới trước bàn, cầm lấy một khối bánh sữa bò đã lạnh thấu, từ từ ăn lên.

Anh ăn thật sự chậm, như là nhấm nháp sơn trân hải vị.

Ánh nến leo lắt, làm mọi thứ trước mặt trở nên có chút bừng tỉnh.

Bởi vậy Chúc Khanh Ngô ngẩn ra một lát mới phản ứng lại mình nên làm cái gì.

Vì thế vội vàng xuống giường hỏi: “Còn chưa có dùng bữa sao? Thần đi bảo Ngự Thiện Phòng truyền thiện.”

Nhưng mà còn chưa đi được vài bước đột nhiên lại bị người chế trụ, tiếp theo bị một trận mạnh mẽ kéo lại.

Chúc Khanh Ngô quay đầu lại, sau đó liền thấy Đường Khê Giản chậm rãi đem một ngụm bánh sữa bò cuối cùng nuốt xuống.

Con ngươi đen nhánh không hề chớp mắt mà nhìn cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của cậu, “Không cần, chỉ là đột nhiên muốn bánh ăn sữa bò.”

Những lời này đưa hồi ức bọn họ trở lại trước kia.

Khi Chúc Khanh Ngô tỉnh lại ở cái này triều đại này, Đường Khê Giản cũng đã bị ném vào cung Ly Cối.

Nơi này hẻo lánh lại hoang vắng, ngày thường căn bản không ai tới, thật giống lãnh cung

Bởi vậy ngay từ đầu Chúc Khanh Ngô liền biết, Đường Khê Giản hẳn là không được sủng ái.

Nhưng sau này mới phát hiện, Đường Khê Giản đâu chỉ là không được sủng ái.

Rõ ràng là bị ghét bỏ.

Không biết là cố ý hay là vô tình, Phủ Nội Vụ thường thường sẽ quên cung Ly Cối.

Chúc Khanh Ngô mỗi lần đi ra ngoài, không chỉ không có đồ trở lại, ngược lại còn sẽ bị nhạo báng một phen.

Cho dù có thời điểm thiện tâm quá độ, đúng hạn cho, cũng thường thường bị cắt xén không dư thừa cái gì.

Một chút đồ vật căn bản chống đỡ không được ba người cung Ly Cối bọn họ sinh hoạt.

Đối mặt tình huống như vậy, Chúc Khanh Ngô chỉ có thể tìm mọi cách sinh tồn.

Một lần cơ hội ngẫu nhiên, cậu quen với cục tư uyển Lý công công.

Lý công công quản rau trái cây trên dưới, vì thế cho cậu một ít hạt giống.

Chúc Khanh Ngô ở cung Ly Cối dọn một miếng đất, trồng chút đồ ăn, cuối cùng miễn cưỡng giải quyết vấn đề ấm no.

Còn cái khác, cậu cũng không thể ra sức.

Chỉ là có một ngày Đường Khê Giản đi thư viện về, ngày ấy khi tan học, mẹ đẻ tam hoàng tử là Dĩnh phi tới đón tam hoàng tử, sợ hắn đói, vì thế tự làm một đĩa bánh sữa bò, dốc lòng mà đút cho hắn ăn.

Lúc ấy Đường Khê Giản đã thu dọn xong hòm sách, lại thật lâu không có ra ngoài.

Chúc Khanh Ngô ở bên ngoài chờ có chút kỳ quái, nhân lúc chung quanh không ai chú ý tới cậu, không nhịn xuống tiến lên vài bước, hướng bên trong nhìn thoáng qua.

Sau đó liền thấy trong góc Đường Khê Giản không hề chớp mắt mà nhìn Dĩnh phi cho tam hoàng tử ăn.

Chúc Khanh Ngô nghĩ, anh có lẽ là muốn ăn bánh sữa bò.

Ngày ấy trên đường về cung Ly Cối, Chúc Khanh Ngô nhìn thiếu niên trước mặt có chút cô đơn, đột nhiên cảm thấy đứa trẻ có chút đáng thương, vì thế đem chuyện này âm thầm ghi tạc trong lòng.

Tuy rằng cung Ly Cối nghèo đến vang leng keng, nhưng cũng may bánh sữa bò cũng không phức tạp, chỉ cần nghĩ cách, nguyên liệu nấu ăn chung quy còn có thể gom đủ.

Bởi vậy Chúc Khanh Ngô tìm mọi cách lấy gạo, bột mì, đường, men cùng sữa bò.

Thật ra gạo cùng bột mì còn có thể, đều là mỗi tháng chia 1 lần, khó nhất là sữa bò, trong hoàng cung sữa bò không nhiều lắm, chỉ cung quý nhân được sủng ái mới có thể sử dụng.

Bởi vậy Chúc Khanh Ngô cùng thái giám nuôi bò sữa năn nỉ ỉ ôi hồi lâu, lại cầm thật nhiều loại rau dưa củ quả, mới đổi được một chén nhỏ.

Cuối cùng ngày 25 tháng 9 âm lịch cũng làm ra một đĩa nhỏ bánh sữa bò.

Ngày đó vừa vặn là lập đông, cũng là sinh nhật Đường Khê Giản.

Tuy rằng ngày đó với Đường Khê Giản mà nói, tựa hồ cũng không có cái gì đặc biệt.

Dựa theo lệ thường, ngày sinh nhật hoàng tử có thể nghỉ ngơi một ngày, nhưng mà hoàng cung này to như vậy, trừ Chúc Khanh Ngô cùng Ngọc Châu, tựa hồ cũng không ai nhớ rõ sinh nhật Đường Khê Giản.

Cho nên Đường Khê Giản vẫn như cũ giờ Dần rời giường đi thư viện học, giờ Dậu mới trở lại cung Ly Cối.

Ngày ấy Ngọc Châu cùng Đường Khê Giản đi đi học, cậu thì tại cung Ly Cối vội một ngày.

Cuối cùng trước khi anh tan học làm ra sáu khối bánh sữa bò cùng một chén mì trường thọ.

Cậu còn nhớ rõ biểu cảm của Đường Khê Giản khi nhìn thấy đĩa bánh sữa bò kia.

Đứa trẻ từ trước đến nay trong mắt đạm mạc rốt cuộc dâng lên một tia dao động, sáng lấp lánh mà nhìn cậu, sángnhư là một ngôi sao.

“Suy nghĩ cái gì vậy?” Chúc Khanh Ngô suy nghĩ bị tiếng Đường Khê Gi kéo lại.

Cậu cúi đầu nhìn đĩa thiếu một khối bánh sữa bò, cảm thấy trong phòng như ấm áp hơn một ít.

“Thần……” Chúc Khanh Ngô mới vừa mở miệng, trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói hôm nay nghe được ngoài Ngự Thư Phòng ngoại, “Cũng chỉ là một hoạn quan.”

Vì thế lại do dự, nhưng ngay sau đó bên tai lại lần nữa vang lên âm thanh Tiểu Đậu Tử đau khổ cầu xin.

Bởi vậy cuối cùng vẫn là vâng theo nội tâm chính mình, nói: “Chỉ là đột nhiên nhớ tới có một năm ăn tết, người bởi vì phong hàn mà không đi cung yến, thần cầu không được thuốc, chỉ có thể làm một ít canh gừng đút cho người uống, cuối cùng vẫn là Tiểu Đậu Tử trộm chạy tới cung Ly Cối, mang theo đồ ăn cùng thuốc mới……”

“Ngươi nhìn thấy Tiểu Đậu Tử?”

Chúc Khanh Ngô mới nói được tới đây, liền nghe Đường Khê Giản mở miệng đánh gãy.

Cậu ngẩng đầu, sau đó liền thấy Đường Khê Giản không hề chớp mắt mà nhìn cậu, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Chúc Khanh Ngô vẫn là nhạy bén mà từ trong giọng nói anh nghe ra một tia không vui.

Chúc Khanh Ngô không biết vì sao, tâm đột nhiên luống cuống một chút, theo bản năng tưởng phủ nhận, nhưng lại biết hôm nay Tiểu Đậu Tử trước mặt mọi người gặp cậu, vốn là không thể giấu giếm, bởi vậy vẫn nhận nói: “Phải, nhưng……”

Chúc Khanh Ngô lời nói còn chưa nói xong, liền cảm giác được chỗ tay bỗng dưng đau xót.

Cậu ngước mắt nhìn phía Đường Khê Giản trước mặt, thiếu niên như cũ mặt không biểu cảm mà nhìn cậu, chỉ có môi hơi nhấp, như là đang cưỡng chế cái gì.

Chúc Khanh Ngô thấy thế giật mình một lát, vẫn tiếp tục nói.

“…… Mới trị hết phong hàn cho người, tuy rằng Tiểu Đậu Tử chưa bao giờ nói rõ, nhưng chúng ta đều biết, Tiểu Đậu Tử là người của Ngũ điện hạ, mấy năm nay hắn đưa thuốc, đồ ăn khẳng định là Ngũ điện hạ ngần đồng ý, thần biết trong lòng người có hận, nhưng ít ra Ngũ điện hạ chưa bao giờ hại cung Ly Cối, cho nên……”

“Cho nên cái gì?” Thần sắc trên mặt Đường Khê Giản lãnh đạm như cũ, chỉ là ánh mắt sâu thẳm không hề chớp mắt mà nhìn cậu.

Chúc Khanh Ngô đi theo anh tám năm, tự nhiên có thể đọc ra ý tứ của anh lúc này.

Đây là đang tức giận. Nhưng Chúc Khanh Ngô vẫn là đón ánh mắt Đường Khê Giản, gằn từng chữ một nói: “Cho nên có thể thả Ngũ hoàng tử hay không?”

Vừa dứt lời, Chúc Khanh Ngô liền cảm giác được tay bị một cổ mạnh mẽ đánh úp lại, Đường Khê Giản đột nhiên kéo cậu lại trước người.

Xương cổ tay chỗ truyền đến tiếng vang “Răng rắc”, trong nháy mắt Chúc Khanh Ngô thiếu chút nữa cho rằng tay trái mình đã bị Đường Khê Giản bẻ gãy.

“10 ngày trước là Trần thái sư, ba ngày trước là Dĩnh thái phi, hôm nay là Ngũ ca, vậy ngày mai lại là ai đây?”

“Aa.”

“A Ngô.” Đường Khê Giản nhìn cậu, “Trẫm không rõ, ngươi quan tâm bọn họ như thế?”

“Bởi vì……” Chúc Khanh Ngô nhìn anh, trung thành, “Năm đó người có thể lãnh binh xuất quan là Trần thái sư lấy bản thân chi lực hết lòng đề cử, còn có dạ yến trung thu năm ấy người trúng độc, là Dĩnh thái phi phái thái y giải độc, còn có……”

“Đủ rồi.” Đường Khê Giản muốn chặt đứt cậu, ngay sau đó quay đầu đi, như là chỉ còn chút nhẫn nại cuối cùng.

Hồi lâu, mới một lần nữa quay đầu lại, đối với cậu nói: “Những chuyện đó đều không phải chuyện ngươi nên quan tâm.”

Chúc Khanh Ngô cảm thấy những lời này như ép buộc.

Không biết vì sao cậu đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia cậu vừa tới thế giới này.

Khi đó Đường Khê Giản nho nhỏ một đoàn, không có cảm giác an toàn, ngủ cũng phải cậu ở bên cạnh.

Mỗi ngày nói đông nói tây, cái gì cũng sẽ nói với cậu.

Ở cung Ly Cối kia tám năm, bọn họ chưa bao giờ có phân biệt chủ tớ.

Càng giống người nhà có chung huyết thống.

Bọn họ tự làm thang gỗ, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng bò lên nóc nhà nói chuyện trời đất.

Cùng nhau chia một cái bánh trung thu.

Bởi vì trải qua những chuyện đó, tuy rằng đi vào triều đại này đã tám năm, nhưng Chúc Khanh Ngô đối với giai cấp chủ tớ vẫn luôn không có cảm giác thật.

Cung Ly Cối tuy rằng xa xôi hoang vắng, nhưng không phải một phương rời xa phong ba.

Bởi vậy Chúc Khanh Ngô từ trước luôn cảm thấy cậu cùng Đường Khê Giản là bình đẳng.

Nhưng mà sau khi anh đăng cơ, không, có lẽ đã sớm trước khi Đường Khê Giản đăng cơ, mọi chuyện bắt đầu chậm rãi xảy ra thay đổi.

Từ trước cậu luôn hy vọng Đường Khê Giản có thể mau chút lớn lên, cung Ly Cối sống tốt một chút.

Sau này anh thật sự lớn lên, lãnh binh đi biên cương, Chúc Khanh Ngô liền ngồi ở nóc nhà nhìn về phía Tây Bắc, ngày ngày khẩn cầu hy vọng anh có thể bình an.

Về sau anh rốt cuộc bình an trở về, thành anh hùng thiên hạ, lại càng ngày càng bận rộn, vì thế Chúc Khanh Ngô lại cảm thấy anh ở bên người mình mới tốt.

Lại sau lại sau giữa bọn họ xảy ra tranh chấp khác nhau càng ngày càng nhiều, Đường Khê Giản tựa hồ bắt đầu cố ý tránh cậu, Chúc Khanh Ngô thấy anh đều khó.

Rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu, mọi chuyện biến thành bộ dáng hiện tại?

Vì cái gì mỗi lần hứa nguyện, kết quả cuối cùng đều là tương phản, càng đi càng xa?

“A Ngô.” Đường Khê Giản buông lỏng cổ tay của cậu, ngữ khí lại bình đạm như ngày xưa, “Trong lòng ngươi có quá nhiều người không nên có.”

“Chính là bọn họ đều từng giúp người.” Chúc Khanh Ngô có chút gian nan mà nói.

“Phải không?” Đường Khê Giản cong cong khóe môi, nhưng mà đáy mắt lại không có một tia ý cười.

“Thì tính sao……” Đường Khê Giản không có nói thêm gì nữa, chỉ là đột nhiên đổi đề tài, “Nhớ rõ thân phận của ngươi, trong lòng ngươi chỉ được có một mình trẫm.”

“Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở bên phía trẫm.”

“Cho nên đừng để trẫm nghe được ngươi lại vì ai mà cầu tình.”

“Còn có……” Đường Khê Giản nói một lát, lại mở miệng, ngữ khí lạnh xuống, “Ngươi có phải đã quên, ta hiện tại là hoàng đế Đại Lương.”

Đường Khê Giản không có nói thêm gì nữa, nhưng Chúc Khanh Ngô vẫn là nháy mắt hiểu ý anh.

Đúng vậy, chuyện tới hiện giờ, mình còn có thể lại gọi anh là A Khê.

Chúc Khanh Ngô muốn sửa đổi, nhưng mà không biết vì sao, cả người lại không có sức lực, như thế nào cũng không thể động đậy, bởi vậy hồi lâu đều không có động tác, chỉ là đứng ở tại chỗ ngốc lăng lăng mà nhìn anh.

Trước mắt bóng người mờ ảo, Chúc Khanh Ngô có chút thấy không rõ người đứng ở trước mặt mình.

Bên tai là một giọng nói có chút xa xôi.

Bởi vì thời gian đã quá lâu, bởi vậy mơ mơ hồ hồ như thế nào cũng nghe không rõ.

Chỉ có thể mơ hồ nhớ ra, ngày đó tựa hồ là năn 28 Kiến Xương ngày 25 tháng 9 âm lịch, lập đông.

Cậu làm xong bánh sữa bò cùng mì trường thọ, sau đó châm đèn chờ ở cửa cung Ly Cối.

Mãi cho đến giờ Dậu mới thấy bóng dáng Đường Khê Giản cùng Ngọc Châu.

“Lục điện hạ.” Chúc Khanh Ngô tiến ra đón, nhận lấy túi sách trong tay Ngọc Châu, sau đó cùng bọn họ đi vào cung Ly Cối.

“Muộn như vậy, điện hạ nhất định đói bụng đi, đoán xem ta làm cái gì ăn?”

“Cái gì?” Khi đó Đường Khê Giản dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, cảm xúc còn thể hiện ở trên mặt.

Bọn họ cùng nhau vào nhà chính, sau đó Đường Khê Giản thấy bánh sữa bò cùng chén mì trường thọ ở trên bàn.

“Điện hạ, sinh nhật vui vẻ!”

Thiếu niên ngơ ngẩn mà nhìn đồ vật trước mặt, như là bị người đóng đinh tại chỗ, nửa ngày cũng không có động tác.

Hồi lâu mới phản ứng lại, đột nhiên xoay người ôm lấy cậu.

“Điện hạ?”

Thiếu niên trong lòng thật lâu không có phát ra tiếng, một lát sau mới buông cậu ra.

Đường Khê Giản tựa hồ cũng ý thức được chính mình mới vừa rồi thất thố, có chút thẹn thùng mà cười một chút.

“Cảm ơn.”

“Điện hạ khách khí.”

“Ngươi không cần luôn là gọi ta điện hạ.”

Lúc đó Chúc Khanh Ngô xuyên qua cũng không tính lâu, cũng không có bị tôn ti cấp bậc nơi này ảnh hưởng, vì thế rất là tự nhiên mà đáp: “Ta gọi người là gì?”

“Giống ta gọi ngươi, ngươi có thể gọi ta A Khê.”

“Được nha.” Chúc Khanh Ngô nói, đem một khối bánh sữa bò trên bàn cho anh, “Mau nhân lúc nóng ăn đi.”

“A Ngô, ta hôm nay thực vui vẻ.”

“Vậy hy vọng A Khê sau này mỗi một ngày đều có thể vui vẻ như hôm nay.”

“Sau này mỗi ngày đều sẽ vui vẻ như hôm nay sao?”

“Có lẽ đi.”

“Sẽ.” Đường Khê Giản đột nhiên thực kiên định mà nhìn cậu, “Chỉ cần ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta.”

“A Ngô?” Có lẽ là cậu lâu lắm không có phản ứng, Đường Khê Giản có chút không kiên nhẫn mà gọi lại một lần.

Chúc Khanh Ngô lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thiếu niên trước mặt một thân long bào vàng rực, uy nghiêm vô hạn.

Bóng dáng trước mặt cùng bóng dáng trong trí nhớ trùng lên nhau, lại chia ra khắp nơi.

Chúc Khanh Ngô nghĩ, quả nhiên con người đều sẽ thay đổi.

Rõ ràng ở Noãn Các, thân thể lại bị đông lạnh đến khô cứng, nhưng cũng may còn có thể khom lưng hành lễ.

Vì thế Chúc Khanh Ngô có chút gian nan mà kéo kéo khóe miệng, quỳ dưới đất, rũ xuống mi mắt, “Vâng, bệ hạ.”

“Là nô tài vượt cấp bậc.”