01
Ta xuyên qua đã là một đứa trẻ, mẫu thân ta khó sinh mà ch.ết, không được mấy mấy năm, phụ thân ta cũng vì bệnh nặng mà đi theo.
Gia đình ngoại tổ phụ ta ở kinh thành, thương hại ta mồ côi nên đã cử người đến đón ta tới ở đó rất lâu.
(ngoại tổ phụ: ông ngoại.)
Ta vẫn còn nhớ cảm giác một đường tàu xe mệt đó, cánh tay nho nhỏ và đôi chân ngăn ngắn của ta gần như rã rời thành từng mảnh, ta không có hứng thú ngắm nhìn cảnh sắc trên đường và bơ phờ được người ôm xuống xe ngựa.
Nghe thấy tiếng bước chân chạy chậm tới mà không người nào có thể coi nhẹ.
Hùng hùng hổ hổ.
Một cậu bé với đôi môi đỏ và hàm răng trắng đứng trước mặt ta, nhìn ta đầy tò mò với đôi mắt đen trắng rõ ràng.
"Ngươi chính là con gái của cô cô, biểu muội của ta à?”
(Biểu muội: em họ)
Ta có chút bối rối,
"Ngươi là?”
Lông mày tuấn tú đáng yêu của cậu bé đột nhiên cong lên, mơ hồ có thể thấy được sau này lớn lên sẽ trở thành một thiếu niên tuấn tú, là một công tử tuấn mỹ có phong thái tuyệt thế.
"Ta tên là Kỷ Tiêu, ngươi có thể gọi ta là biểu ca."
(Biểu ca: anh họ.)
Trong lòng ta lập tức hiểu ra.
À, nam chính a.
Trước khi xuyên đến đây, ta đã thức khuya và đọc một cuốn tiểu thuyết, trong đó, nữ hai - thân thể mỏng manh như Lâm muội muội, nhưng thực chất lại có trái tim độc ác như rắn độc, không từ thủ đoạn, cùng tên với ta - Thịnh Vãn Ý.
(Lâm Đại Ngọc là một nhân vật trong “Hồng lâu mộng”, cả nhà google để biết thêm chi tiết nha.)
Là biểu muội của nhân vật nam chính.
Mặc dù cùng tên với ta, nhưng điều đó không ngăn được ta bị biểu muội bạch liên hoa này chọc cho tức giận đến nghiến răng khi đọc truyện, đến nỗi ta muốn xuyên vào sách để bóp ch.ết người đàn bà không ngừng làm trò này.
Kết cục là, nữ phụ bị chọc thủng mặt nạ, lộ ra bộ mặt thật. Sau đó bị bắt giam vì những tội ác trong quá khứ rồi tự sát vào đêm khuya bằng cách uống rượu độc.
Kết quả là sau khi tỉnh dậy, ôi trời ơi, vậy mà ta thật sự xuyên vào quyển sách này rồi.
Mỗi lần nghĩ đến cái kết của nữ phụ, ta không khỏi rùng mình và lặp đi lặp lại trong lòng "Hãy trân trọng cuộc sống và tránh xa nam chính". Tuy nhiên, có một số chuyện dù ta có muốn cũng không thể khống chế được.
02
Phủ Kỷ quốc công có nhà lớn nghiệp lớn, nhân khẩu thịnh vượng.
Dù ngoại tổ mẫu thương tiếc ta đã mất cha mẹ, yêu cầu mọi người trong phủ chăm sóc ta nhiều hơn, nhưng việc sống dưới mái nhà người khác luôn là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn.
(ngoại tổ mẫu: bà ngoại.)
(吃人嘴软,拿人手 短: cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: nếu lợi dụng người khác, ngươi sẽ cố tình nhượng bộ người khác, thậm chí nếu họ có khuyết điểm, sai lầm, ngươi cũng không dám lên tiếng hay quan tâm đến họ. Cũng có thể hiểu là: nếu ngươi nhận được lợi ích từ người khác thì ngươi phải làm việc gì đó cho người khác.)
Ta không biết tại sao nhưng Kỷ Tiêu rất thích ta và luôn thích đến chơi với ta.
Rõ ràng là một đứa trẻ nghịch ngợm như vậy nhưng chỉ cần là việc liên quan đến ta, hắn lại luôn luôn cẩn thận như vậy, luôn có thể nhận ra một số điều mà người bình thường không để ý, chăm sóc ta mọi lúc mọi nơi.
Khi ta còn nhỏ, ta đã từng hỏi hắn: “Tại sao ngươi lại tốt xử với ta như vậy?”
Bản thân hắn cũng có một muội muội, nhưng hắn lại đối xử tốt nhất với biểu muội này, điều này khiến muội muội của hắn thậm chí còn có chút ghen tị.
Khi đó, thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên cửa sổ phòng ta, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, lời nói có chút không rõ ràng.
“Cha ta nói, khi còn nhỏ cô cô đã che chở cho ông khỏi bị thương, vì thế mới luôn yếu đuối, bệnh mãi không dứt. Hiện tại cô cô không có ở đây, chỉ còn lại ngươi. Ông ấy bảo ta nhất định phải coi ngươi như muội muội của mình vậy!”
Ta ồ một tiếng.
Tiểu thiếu niên liếc mắt tới: “Chỉ “ồ” thôi là hết rồi?”
Đôi lông mày trẻ trung và khuôn mặt đẹp trai tươi cười khiến trái tim của người dì già đời là ta đập thình thịch, ta không khỏi muốn đưa tay ra xoa xoa khuôn mặt trắng nõn của hắn.
"Vậy ngươi muốn làm gì?”
Kỷ Tiêu tiện tay lấy cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, động tác nhanh nhẹn nhảy xuống, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, thật đẹp trai.
"Ta đưa ngươi xuất phủ đi chơi. Kinh thành có nhiều chỗ vui lắm. Ngươi vẫn chưa đi ra ngoài chơi bao giờ phải không?”
Trong lòng ta vui mừng khôn xiết, nhưng bề ngoài lại lịch sự từ chối: “Tâm ý của biểu ca ta nhận, nhưng sức khỏe ta không tốt, không nên ra ngoài.”
Dù sao muốn đi cũng không thể đi cùng nam chính.
Kỷ Tiêu lảm nhảm như một ông cụ non: “Ta nghĩ sức khỏe của ngươi kém là do ngươi không ra ngoài nhiều, suốt ngày ngồi yên một chỗ không động đậy. Thân thể sao có thể tốt được chứ? Ngươi nhìn ta ngày ngày tập võ với phụ thân, cơ thể ta khỏe hơn ngươi không biết bao nhiêu lần.”
Con người ta không thể chịu được người khác lèm bèm.
Kỷ Tiêu nhỏ ở bên cạnh ta quấy rầy đòi hỏi, nói đến sắp cạn nước bọt rồi.
Cuối cùng, không nhịn được tức giận, rống lên một câu mắng ta không nhẹ không nặng: "Nha đầu này thật không biết tốt xấu! Ta muốn đưa ngươi ra ngoài hít thở không khí không phải vì muốn tốt cho ngươi sao? Thật không biết trân trọng ý tốt của người khác.”
Thiếu niên dường như tủi thân đến tức giận luôn mất rồi.
Từ trước đến nay luôn là người khác dỗ dành hắn, làm gì có đạo lý hắn đem người khác hầu hạ như tổ tông chứ?
Mặt hắn đỏ lên vì tức giận, nhưng lại dễ thương không thể giải thích được, đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn như đắm chìm trong nước, phản chiếu đôi mắt non nớt trên khuôn mặt tang thương của ta.
Ta chợt thấy mình may mắn.
Ta không phải là bông sen trắng đầy mưu mô trong tiểu thuyết, người đối với nam chính cầu mà không được.
Nam chính đối xử tốt với ta, chỉ cần ta thành thật, ngoan ngoãn, trầm lặng, không làm mấy trò quái dị, chẳng phải một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên sao?
(Ý của chị là nếu chị ngoan ngoãn thì có thể hưởng ké hào quang của nam chính.)
Sau khi nghĩ đến điều này, ta lập tức mím môi và nở một nụ cười mười phần nhu thuận.
Đưa tay kéo kéo góc áo Kỷ Tiêu: “Ngươi đừng tức giận, Ta đi còn không được sao?"
Thiếu niên ngẩn người, sắc mặt đột nhiên càng đỏ hơn.
Hắn hừ một tiếng, có chút không được tự nhiên khoanh tay lại và quay lưng lại với ta.
“Nhất định phải làm ta phát cáu ngươi mới bằng lòng đồng ý.”
Đôi tai đỏ rực nhưng cực kỳ dễ thương.
03
Sau này, khi hắn lại yêu cầu, ta cũng không còn luôn luôn từ chối nữa.
Kỷ Tiêu hỏi bốn năm lần, ta cũng sẽ đồng ý ra ngoài đi chơi với hắn một lần.
Ngoài việc ra ngoài hít thở không khí trong lành, hắn còn luôn khuyến khích ta học một vài chiêu thức từ hắn.
"Ngươi nhìn ngươi xem, gió lớn một chút liền đổ bệnh, phải nằm hơn nửa tháng mới bình phục. Không bằng học cùng ta một vài chiêu, không chỉ có thể tăng cường thể chất mà còn giúp ngươi khỏe mạnh hơn, mà còn có thể xua đuổi một số người có động cơ thầm kín.”
Kỷ Tiêu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cứ như thật vậy.
Ta mím môi cười trộm: "Trọng điểm của ngươi là nửa câu cuối phải không?”
Lần trước lúc ra ngoài đi chơi, Kỷ Tiêu dẫn ta đi chơi thuyền ven sông, gặp được ngươi liền nói chuyện thêm vài câu, sau đó quay lại thì thấy một chàng trai đang bắt chuyện với ta.
Tướng mạo của thiếu niên kia cũng không tệ lắm, lại rất giỏi trò chuyện với nữ tử, khi gặp một người bề ngoài ít nói như ta, cũng sẽ không làm người ta xấu hổ, chúng ta có thể hòa hợp với nhau. Sau khi tiếp xúc cảm giác rất nhẹ nhàng, thoải mái.
Kỷ Tiêu kéo ta đi mà không nói một lời.
Sắc mặt đen sì, không hề quan tâm đến cách nhìn của người đó.
Sau khi đi xa, hắn nói với ta rằng người đàn ông đó tên Doãn Thiên Thành, một tay chơi nổi tiếng ở kinh thành, và bảo ta sau này hãy tránh xa hắn ra.
Cái tên này ……….
Được rồi, ta cũng biết điều đó.
Hắn là bia đỡ đạn liếʍ cẩu, thèm muốn vẻ đẹp của nguyên chủ, cũng không có tình cảm chân thành với Thịnh Vãn Ý.
(Liếʍ cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)
Sau lại bị nguyên chủ kéo đi, làm rất nhiều chuyện hãm hại nữ chính.
Chỉ là cuối cùng, khi sự thật được phơi bày, để không xúc phạm đến Kỷ Tiêu, người khi đó đã là Trấn Quốc tướng quân, hắn đã đổ hết nước bẩn lên người nguyên chủ, đem tất cả sự việc đều phủi tay sạch sẽ.
Giống như hắn rất vô tội, tất cả đều là bất đắc dĩ bị buộc phải làm.
Xét toàn bộ cuốn tiểu thuyết thì đó chỉ là một nhân vật nhỏ được miêu tả không quá 500 chữ mà thôi.