Từ trước khi ăn cơm, Liêu Liễm đã quan sát con ruồi này, nó đã chuyển động ở dưới mí mắt cậu hơn một giờ.
Tầm mắt của cậu vững vàng khóa chặt ở trên người con ruồi, thả nhẹ hô hấp, bả vai hơi trầm, ngay tại lúc con ruồi bay xuống đứng yên một chỗ, Liêu Liễm động đậy.
Cậu nhanh nhẹn duỗi nửa người trên, cánh tay duỗi ra, năm ngón tay tách ra, trong nháy mắt tiếp xúc với con ruồi, năm ngón tay mãnh liệt khép lại, nắm thành nắm đấm.
Trên ti vi, sư tử đang truy đuổi hươu con cũng nhảy lên cùng lúc, hai móng vuốt mạnh mẽ chế trụ thân hươu, cắn một miếng trên cổ nó.
Hai mắt Liêu Liễm sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nắm đấm, bởi vì cậu cúi đầu, Quế Hoan không thấy đồng tử của cậu hơi kéo dài.
Liêu Liễm liếʍ liếʍ môi, đang muốn bỏ vào miệng, bên cạnh xuất hiện một miếng giấy vệ sinh chen vào.
Quế Hoan đưa giấy vệ sinh, nói: "Dùng cái này gói lại, đi rửa tay."
Liêu Liễm bối rối một lát, hai con ngươi lập tức khôi phục như bình thường, nhìn giấy vệ sinh mấy giây, không tình nguyện nhận lấy, xụ mặt, động tác cứng nhắc bọc con ruồi vào bên trong.
Nhìn vẻ mặt lưu luyến không rời của cậu, Quế Hoan trầm mặc: ...... Chẳng lẽ cậu muốn ăn sao?
Quế Hoan ném giấy vệ sinh xong, mới vừa ngồi xuống, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, nghe âm thanh không giống như là gõ cửa nhà cô, hình như là nhà bên cạnh.
"Liêu gia, ra đây cho tôi, con nhà cô đánh con tôi! Việc này cô định mặc kệ?!"
Giọng nữ thô kệch có thể so sánh với người đàn bà chửi đổng vang vọng hành lang, xuyên thấu qua cửa.
Quế Hoan nhìn Liêu Liễm, ý bảo cậu đừng lên tiếng, cô đi tới cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp, bên cạnh người phụ nữ là một thằng nhóc choai choai mập mạp, cao hơn Liêu Liễm hai cái đầu, trên mặt trên người là vết thương.
Quế Hoan lặng lẽ xoay người lại, phát hiện Liêu Liễm thần không biết quỷ không hay đứng ở phía sau cô, trong tay còn xách theo một thứ. Đợi sau khi thấy rõ đó là cái gì, lông mày của Quế Hoan nhảy dựng.
Không biết Liêu Liễm đã chui vào phòng bếp nhà cô từ lúc nào, lấy ra một con dao phay lớn dùng để chặt xương từ bên trong. Hai mắt cậu híp lại, quai hàm cắn chặt.
Quế Hoan không chút hoài nghi, nếu cô mở cửa, nhất định đứa nhỏ này có thể cầm dao phay lao ra ngoài.
Quế Hoan hắng giọng, nói: "... Cậu buông xuống trước đi."
Liêu Liễm ngẩng cổ, không tiếng động giằng co.
Quế Hoan: ..... Cô xem như nhìn ra, Liêu Liễm người này, trời sinh chính là chuẩn bị cho nhà tù Bắc thành, sớm muộn gì cũng sẽ đi vào.
"Nếu cậu không muốn gây phiền toái cho ba mẹ mình, bây giờ đưa dao phay cho tôi."
Cứng đối cứng là không được, đầu óc của đứa nhỏ Liêu Liễm này đầu có chút vấn đề, nếu làm không tốt, rất dễ dàng xảy ra sự cố lớn.
Quế Hoan quyết định khuyên nhủ, tay phải đưa về phía Liêu Liễm, nhẹ nhàng nói: "Cậu đưa dao phay cho tôi trước, dao không có mắt, làm bị thương chính mình thì sẽ không tốt."
Liêu Liễm: "Tôi sẽ không làm tổn thương chính mình."
Quế Hoan: ...... Tôi sợ cậu làm tôi bị thương!
Trong lòng Quế Hoan yên lặng nói với chính mình, cậu còn là một đứa bé, tuổi tâm lý của cô lớn hơn cậu mười tám tuổi, hẳn là nên nhường nhịn cậu một chút.
Quế Hoan thở sâu một hơi, nói ra: "Nếu cậu muốn liều mạng với hai mẹ con bọn họ, tôi đây khuyên cậu nên sớm ném cái ý nghĩ này, trước không nói đứa con trai kia, chính là với cái dáng người kia của người mẹ, hai chúng ta đều không thể đẩy ngã được."
Liêu Liễm nâng cằm, phi thường kiên cường cầm dao phay, một cỗ tư thế nghé con mới sinh không sợ hổ, nói rõ thà làm ngọc vỡ ...... Những thứ khác không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu.
Quế Hoan: "Cậu nói cho tôi biết, cậu và con trai bà ấy xảy ra chuyện gì? Cậu chủ động đánh cậu ta?"
Liêu Liễm nhíu mày, nghẹn một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Là bọn họ ra tay trước."
Quế Hoan nhíu mày, "bọn họ", nói cách khác, không chỉ có một người đánh Liêu Liễm.
"Vì sao bọn họ lại ra tay? Cậu chọc giận bọn họ?"
Liêu Liễm: "Tôi không có, bọn họ đi lên đẩy tôi, còn cướp tiền giấy trong túi tôi."
Ánh mắt Quế Hoan lập tức sáng lên: "Bọn họ cướp tiền của cậu?"
Nói đến cái này thì hiểu rõ rồi, nhà Liêu Liễm có tiền, tuổi còn nhỏ mà đã một thân hàng hiệu, cậu còn không hòa đồng, bị người ta theo dõi là chuyện sớm muộn, không phải côn đồ lớp trên thì là tiểu lưu manh gần đó.
Bây giờ chính là thời đại thịnh hành của Yakuza, trong đầu không có chút chữ nào, mỗi ngày đều có không ít tiểu lưu manh muốn làm đại ca.
*Yakuza là một thuật ngữ để chỉ chung nhóm tội phạm có tổ chức tại Nhật. Họ là liên minh truyền thống của các con bạc và thương gia đường phố. Đây là tổ chức tội phạm nắm trong tay quyền lực lớn nhất trong tất cả mọi tổ chức phi pháp trên toàn cầu.
Cướp tiền thật tốt mà, cái này Liêu Liễm sẽ là người có lý, coi như là cô giúp đỡ kẻ yếu, ngày một việc thiện.