Quế Hoan không phải loại người thấy việc nghĩa thì hăng hái làm chủ, đồng tình cùng đồng cảm ít đến đáng thương khiến cho cô lựa chọn xoay người đổi sang một con đường khác.
Đúng lúc này, cô nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng: "Cứu mạng!"
Rất nhanh, giọng nói liền biến mất, có lẽ là bị người ta che miệng, hoặc có lẽ chỉ là Quế Hoan nghe lầm.
Nhưng vẫn thành công khiến Quế Hoan dừng bước chân.
Quế Hoan không thích làm người tốt chuyện tốt, câu nói cô không thể lý giải nhất chính là: Người tốt nhận được báo đáp tốt.
Nếu người tốt thật sự sẽ nhận được báo đáp tốt, vậy làm sao mẹ cô có thể chết sớm như vậy?
Nếu người tốt nhận được báo đáp tốt, sao ba cô lại bị xe đυ.ng chứ?
Người tốt, không nhất định sẽ nhận được báo đáp tốt.
……
Nhưng người xấu thì sao?
Đột nhiên Quế Hoan nhớ tới người mẹ hiền lành của cô.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ Quế Hoan thường xuyên treo một câu nói ở bên miệng: "Hoan à, nếu gặp phải người khác có khó khăn, có thể giúp một tay thì giúp một tay, ai cũng có khó khăn, giúp người chính là giúp mình."
Ánh trăng chiếu xuống, sương trắng lướt qua khuôn mặt Quế Hoan, cô đứng tại chỗ khe khẽ thở dài.
Cô không đồng ý với rất nhiều quan điểm của mẹ mình, nhưng cũng không phản đối, khi cần thiết, thậm chí sẽ thỏa hiệp một cách thích hợp.
"Tôi đã gọi cảnh sát rồi!"
Quế Hoan đứng ở giao lộ, nhìn về phía đèn đường hô.
Ban đêm yên tĩnh, đem giọng nói của Quế Hoan phóng to mấy lần, vang vọng quanh quẩn trên đường phố trống trải.
Vừa dứt lời, bóng người cách đó không xa dừng động tác, hai tay anh ta buông lỏng, người phụ nữ bên trong ngã sấp xuống trên mặt tuyết lạnh như băng giống như sợi bông.
Cả người người phụ nữ không ngừng run rẩy, hiển nhiên là bị dọa.
Bóng người đưa lưng về phía Quế Hoan chậm rãi xoay người, giơ tay áo lên lau miệng.
Người nọ không cao, đội một cái mũ, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập ác ý.
Quế Hoan híp híp mắt, không biết có phải tình huống đột phát làm lẫn lộn thị giác của cô hay không, dường như cô luôn cảm giác trong mắt người nọ đang bốc lên ánh sáng xanh.
Không đợi cô cẩn thận phân biệt, chỉ thấy người đàn ông kia dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía cô.
Người phụ nữ dưới đèn đường nhắm chuẩn thời cơ, co cẳng bỏ chạy về phía ngược lại, còn nhanh hơn so với thỏ!
Quế Hoan:...
Nhìn người đàn ông xông tới giống như gió, Quế Hoan không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể bắt đầu rút chân chạy như điên theo đường lớn, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu cứu.
Tiếng bước chân của người đàn ông dần dần cách gần, giống như từng nhát bùa đòi mạng, cảm giác nguy hiểm tiến tới làm cho Quế Hoan nhịn không được mà run rẩy cắn chặt hàm răng.
Sao lại chạy nhanh thế?
Tốc độ của con người có nhanh như vậy sao?
Bàn chân chạy trong tuyết, phát ra tiếng vang "thùng thùng" nặng nề, trộn lẫn cùng nhịp tim của Quế Hoan, không ngừng nổ tung bên tai cô.
Sự sợ hãi lập tức thổi quét toàn thân, cô có thể cảm nhận được người đàn ông đã cách cô gần trong gang tấc, giây tiếp theo, một loại lực lượng không thể chống được trực tiếp bổ nhào tới kéo Quế Hoan từ phía sau, không đợi cô giãy dụa, sau cổ truyền đến một trận đau nhức bén nhọn.
Ánh mắt tối sầm, cái gì Quế Hoan cũng không biết.
Giây cuối cùng trước khi ý thức biến mất, cô vẫn còn đang suy nghĩ.
Quả nhiên, người tốt đều không nhận được báo đáp tốt gì.
Trong một mảnh bóng tối, Quế Hoan nghe được một ít âm thanh mơ hồ, giống như vách tường bên cạnh đang có người nói chuyện với cô, ong ong nghe không rõ.
Đầu óc hỗn độn chậm rãi vận chuyển, cô theo bản năng vểnh tai lên, tiếng vo ve kia càng lúc càng lớn, nhưng vẫn không thể nghe rõ nội dung trong đó.
Lo lắng, Quế Hoan mãnh liệt bừng tỉnh, hai mắt đang khép lại chợt mở ra, hoảng hốt giống như vừa gặp ác mộng, cô dồn dập thở hổn hển mấy hơi, nhìn xung quanh không mục đích.
Nóng, toàn thân nóng như bốc lửa.
Ký ức dần dần hợp lại, từng cảnh trước khi ngất xỉu lướt qua đầu giống như một bộ phim kinh dị.
Cô bị tấn công? Lại được cứu?
Ánh mắt lướt qua vách tường, Quế Hoan ý thức được có chút không đúng.
Nơi này không phải bệnh viện, cũng không phải phòng ngủ chính của cô hiện tại. Trên tường đối diện giường dán hơn mười tấm giấy khen. Đây là sở thích của mẹ Quế Hoan, chỉ cần Quế Hoan nhận được giấy khen, đều sẽ dán lên tường giống như giấy dán tường.
Chờ cô lên cấp ba, mẹ Quế Hoan mới lấy hết giấy khen cấp hai của cô xuống, bởi vì muốn chuyển chỗ cho giấy khen tương lai.
Quế Hoan liếʍ liếʍ môi, bên miệng đều là mồ hôi tinh mịn, mặn mặn.
Mùa đông, sao lại nóng như vậy?
Tầm mắt đảo qua ngoài cửa sổ, không có tuyết trắng chồng chất trên nóc nhà, càng không có mái hiên băng, dưới ánh nắng chói chang, liễu xanh đón gió phấp phới, cảnh xuân giữa hè thật đẹp.
Đẩy cửa sổ đang nửa mở, một luồng hơi nóng xông vào trong nhà, nhiệt độ trong phòng ít nhất cũng phải ba mươi độ.
….Trách không được cô lại cảm thấy nóng, nếu ngủ tiếp, hơn phân nửa sẽ bị cảm nắng.
Chẳng lẽ cô nằm trên giường nửa năm? Chuyển thẳng sang mùa hè?
Không đúng, bên cạnh cô ngay cả thân thích cũng không có, ai có thể chăm sóc cô? Lại nói ai sẽ đem giấy khen dưới giường lấy ra rồi lại dán lên tường? Hơn nữa còn là giống như đúc.