Một Thai Hai Nhóc: Độc Y Vương Phi, Quá Khó Sủng

Chương 4: Điều tra kẻ nào cho người ám sát nàng!

Rốt cuộc Cửu vương gia có biết là hắn bị người ta đội nón xanh hay không vậy? Đối với nam nhân mà nói loại chuyện này cũng quá xấu hổ, quá nghiêm trọng đi! Tại sao hắn lại bày ra cái vẻ mặt kia, thật sự không có từng để ý tới tính nghiêm trọng của sự việc à?

Sau một lúc mải mê suy tư, Tiêu Yến cuối cùng mở miệng nói:

“Truyền lệnh của ta, dùng mọi biện pháp tìm kiếm Tô Thiển, mang nàng cùng với hài tử không chút thương tổn về đây cho bổn vương.” Ngón tay Tiêu Yến vuốt ve bức họa nữ tử, động tác cực kỳ nhẹ nhàng. Lại nói thêm: “Mặt khác, điều tra xem đám người ám sát nàng rốt cuộc là ai phái tới.”

Đông Duyên không rõ Vương gia nhà mình tại sao bỗng nhiên lại nổi lên hứng thú muốn tìm hiểu mấy chuyện này, nhưng hắn cũng không hỏi mà chỉ đồng ý một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

……

“Ô oa oa ——!”

Tiếng khóc của hài tử mới sinh quanh quẩn khắp sơn động nhỏ, bên kia chân trời mấy tia nắng sớm ban mai đang dần le lói. Ánh nắng màu cam hồng chiếu rọi vào cửa động chạm đến làn da non nớt của hài tử đang ra sức kêu khóc không ngừng. Hai đứa trẻ sơ sinh vô cùng non nớt đáng yêu, cả người đỏ hồng, lồ lộ cả mạch tự xanh xanh tím tím dưới da.

Tô Thiển cố nén đau đớn ngồi thẳng dậy, dùng sức bế một lần cả hai đứa nhỏ, sau đó đặt lên trán nữ nhi yếu ớt của mình một nụ hôn.

“Nha đầu hư, vậy mà vẫn luôn ăn vạ trong bụng mẫu thân không chịu ra……”

Nàng hoàn toàn không hề nghĩ đến chính bản thân mình vậy mà lại một thai đậu hai, nữ hài tử so với nam hài tử thì nhỏ bé hơn một chút. Đêm nay Tô Thiển tránh nạn trú tại sơn động này chịu không ít cực khổ, nhưng nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của hài tử, nàng cảm thấy rất cả vất vả đều xứng đáng. Tô thiển cho hai hài tử của nàng uống no sữa, dùng nhiệt độ thân thể mình ôm ấp sưởi ấm cho chúng. Lo liệu xong cho bọn nhỏ, yên tâm, Tô Thiển cuối cùng chống đỡ hết nổi ngất đi.

Mặc dù đã ngất xỉu nhưng nàng cũng không quên ôm chặt hai đứa nhỏ trong lòng, Tô Thiển khắp người xuất hiện đầy các mảng máu, mùi máu tươi nồng nặc kia rất nhanh đã đưa tới các vị khách không mời mà đến.

Sơn động nằm tít trong rừng sâu, có rất nhiều nguy hiểm ẩn giấu trong đó, một khi đã bước vào thì có muốn tránh cũng không thể.

“Ngao ô ——”

Tiếng sói tru ở trong rừng xôn xao nghe lạnh sống lưng, một tiếng ấy khiến cho cả bầy sói nghển dài cổ gào rú lên theo, âm thanh đầy ý đe dọa, làm người ta sởn tóc gáy. Hơn mười con sói hoang chạy như bay tới, chỉ vừa liếc mắt chúng đã thấy được lối vào sơn động, còn Tô Thiển vẫn ôm hai đứa nhỏ hôn mê chưa tỉnh.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi đối, thứ này đối với bầy sói vừa tới phải nói là vô cùng mê người, vô cùng hấp dẫn. Chỉ thấy con sói hoang to lớn đứng đầu đang nhìn chằm chằm Tô Thiển, đôi đồng tử giãn ra màu xanh, ẩn chứa vẻ lạnh lẽo. Nó hơi khuỵa chân sau xuống, chân trước vươn về phía trước, bày ra tư thế chuẩn bị lao xuống bên dưới, Cùng với động tác dưới chân, mồm đầy máu tanh với những cái răng nanh nhọn hoắt mở to, hướng đến phía Tô Thiển còn đang hôn mê mà lao đi, muốn cắn xé nàng, để nàng làm bữa tối cho chúng.

Trong nháy mắt, một cái gì đó dài dài màu đen bỗng từ trên cây tùng thấp cạnh đó nhảy vọt đến, cùng với một tiếng kêu thảm thiết vang vọng, một thứ không ai biết là gì cắm thẳng trên cổ con sói hoang.

“Ngao ô!”

Sói hoang lập tức kêu rên đầy thê lương, nhìn kỹ mới thấy một con rắn độc màu đen tuyền cắn lấy con sói, nanh độc cắm ở trên yết hầu nó, tiêm chất độc vào. Nó ngã xuống, run rẩy một hồi trên mặt đất, sau đó miệng sùi bọt mép, chết.

Những con sói hoang còn lại phát ra tiếng ư ư uy hϊếp, tất cả đều bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, muốn gϊếŧ chết con rắn độc màu đen kia. Rắn độc chiếm cứ ở trên thi thể con sói hoang vừa nãy, đôi mắt u tối nổi lên mấy tia bí hiểm, bỗng nhiên hí vang hai tiếng. Rất nhanh, bốn phương tám hướng liền truyền đến một trận âm thanh thưa thớt. Theo sau, một đoàn lớn độc vật rất nhanh liền vây quanh nơi đây.

Liếc mắt một cái nhìn lại, mảnh đất mênh mông bốn phía tất cả đều là độc vật, có rắn độc, bò cạp độc, nhện độc, rết độc, chúng giống như hổ rình mồi, ánh mắt căm tức nhìn đàn sói hoang, gắt gao vây quanh chúng nó. Bất luận là ai nhìn thấy một màn trước mắt này, đều sẽ da đầu tê dại, sợ hãi đến thét chói tai.

Rắn độc dẫn đầu tấn công trước, quay đầu nhìn Tô Thiển đang hôn mê cùng hai đứa nhỏ trong sơn động. Không ngờ lúc này, ánh mắt của nó tràn ngập vẻ sùng bái và kiêng kị. Không chỉ là con rắn ấy, các độc vật khác ở đây cũng đều như thế. Đầu tiên, chúng nó xác định Tô Thiển và bọn nhỏ còn an toàn, sau đó liền hướng đàn sói hoang đang chen chúc mà lao đến.