“Tốt xấu gì cô còn quay được mấy cảnh diễn, tôi liền một cảnh cũng đều không có đâu, cũng không biết thời điểm nào mới có thể hết khổ đây!”
“Có thể giống như người này, có thể được tuyển ra để diễn cảnh diễn riêng, phỏng chừng liền nhanh thôi.”
Trâu Vũ Phỉ đứng ở bên cạnh càng nghe càng hụt hẫng.
Vì cái gì…… Mỗi lần đều chỉ kém một chút?
Vì cái gì mỗi lần cô gái này đều đem cơ hội của cô ta cướp đi?
Cô chỉ là một diễn viên quần chúng bình thường, căn bản là không có diễn qua vai cận cảnh nào, lần trước có thể múa chỉ là may mắn, lần này, để xem cô diễn như thế nào!
Trâu Vũ Phỉ mang tâm tình như thế đứng ở bên cạnh vây xem.
Mà Diêu Vi Vi lại là vì Thịnh Hạ mà đổ mồ hôi, lâm thời thêm diễn đương nhiên là chuyện tốt, nhưng là nếu diễn không tốt mà nói, cơ hội tới tay cũng chỉ có thể sẽ chắp tay nhường cho người khác.
Mà những diễn viên cận cảnh bên cạnh đều như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm qua đây. “Thịnh Hạ……cậu phải nỗ lực hơn nữa nha!” Diêu Vi Vi ở ngoài sân vì Thịnh Hạ hô cố lên. “Hiện trường chuẩn bị, ba, hai, một, đi!”
Xe ngựa dần dần đến gần, bất quá thời điểm thật sự quay chụp, cũng sẽ không làm xe ngựa thật sự mất khống chế, chỉ là thông qua phương pháp tá vị mượn góc quay tạo ra ảo giác như sắp đυ.ng phải.
Thịnh Hạ nghe thấy thanh âm, quay đầu lại nhìn về phía xe ngựa mất khống chế sắp đυ.ng phải mình, phu xe nhanh chóng kêu cô tránh ra, chính là Thịnh Hạ phảng phất như bị dọa choáng váng, ngơ ngác đứng ở đó.
“Cắt! Ai cái diễn viên kia, biểu tình của cô còn phải làm rõ ràng hơn một chút, càng thêm kinh hoảng một ít hiểu không?”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Hạ bị NG, trong lòng áp lực tăng vọt, cô vội vàng gật gật đầu: “Vâng ạ.”
Một bên vây xem Trâu Vũ Phỉ nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Không có kim cương thì đừng ôm đồ sứ, còn không biết cảnh này muốn quay lại bao lâu đây.”
Diêu Vi Vi nghe xong rất tức giận: “Cô làm được thì vào quay đi! À quên, nhưng đạo diễn người ta lại không thích cô.”
Trâu Vũ Phỉ cau mày quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, cô gái này cô ta cũng có chút ấn tượng, tựa hồ là cùng một đám với người nọ, cô ta quay đầu lại, không hề muốn cùng cô ấy tranh chấp.
Bởi vì lời nói của Diêu Vi Vi đã nhắc nhở cô ta.
Cô làm được thì vào diễn đi.
Cô ta cảm thấy mình thật sự làm được, phản ứng đơn giản như vậy, nếu là để cô ta tới diễn, nhất định so với người khác diễn tốt hơn nhiều, chẳng qua cô ta không có cơ hội chứng minh bản thân mà thôi.
Nhưng nếu người nọ cứ lặp lại NG mà nói, cô ta nhanh chóng tự đề cử mình, cơ hội tốt như vậy chẳng phải là có thể rơi xuống trên đầu mình không phải sao?
Cô ta nhìn hết xung quanh, lưu lại vây xem trên cơ bản đều là những diễn viên quần chúng bình thường, diễn viên cận cảnh đều đã kết thúc công việc, nếu cảnh này vẫn luôn không qua được, cơ hội này nhất định sẽ dành cho cô ta!
Trâu Vũ Phỉ tưởng tượng đến đây, liền càng không có tâm tư cùng người khác tranh cãi.
Hiện trường quay chụp tiết tấu phi thường nhanh, sau khi camera chuẩn bị đúng chỗ, lập tức liền phải tiến hành quay chụp lại lần nữa.
Để lại cho Thịnh Hạ thời gian chuẩn bị vô cùng ngắn.
Lúc này, cô cũng có thể cảm giác được trong lòng mình so với lần thứ nhất đi diễn còn khẩn trương hơn một ít, tuy rằng cô không có kinh nghiệm biểu diễn, nhưng trực giác làm cho cô cảm thấy, cảm xúc khẩn trương là điều tối kỵ khi biểu diễn, chỉ có thanh trừ mọi tạp niệm, chuyên tâm đầu nhập cảm xúc vào cảnh diễn này, mới có thể biểu hiện càng tốt hơn vừa rồi.
Đạo diễn vừa rồi yêu cầu làm cái gì ?
Biểu tình phải càng khoa trương hơn một chút, càng rõ ràng hơn nữa.
Như vậy, nếu người thường bình thường phản ứng là đứng bất động mà nói, vậy ở trong phim truyền hình, diễn viên phản ứng hẳn là phải……
A…… Đúng rồi, Thịnh Hạ đột nhiên nghĩ tới chính mình từng thấy trong một bộ phim truyền hình, cũng có cùng loại cảnh tượng, chẳng qua đoạn ngắn ấy cũng không phải do diễn viên quần chúng diễn, mà là nữ chính.
Ngay lúc đó biểu tình của cô ấy là……
Thịnh Hạ tuy rằng không biết diễn xuất, bất quá trí nhớ cùng khả năng bắt chước vẫn là rất tốt, cô cũng không biết mình bắt chước như vậy có đúng hay không, bất quá lần thứ hai diễn cô liền dựa theo phản ứng của nữ chính lúc đó trong trí nhớ mình mà diễn.
Lần này đạo diễn không có kêu dừng, ngay sau đó chính là diễn viên đóng vai phụ kéo cô một phen, cô bỗng nhiên ngẩng đầu liếc hắn một cái, có chút kinh ngạc, sau đó chuyển thành cảm kích, hơi cúi người, lại nghiêng đầu nói: “Đa tạ công tử.”
“Cắt. Cô sao lại thế này, cô quên lời rồi, lời thoại của cô là đa tạ công tử cứu giúp!” Phó đạo diễn vô ngữ đỡ trán, một cảnh diễn đơn giản như vậy đều diễn không tốt, mệt hắn vừa rồi còn đem trận thêm diễn này dành riêng cho nữ sinh kia.
NG hai lần!
Trâu Vũ Phỉ trong lòng mừng như điên, phần diễn đơn giản như vậy còn có thể liên tục NG, cô ta đã kìm nén không được tâm tình kích động, tiến lên phía trước nói: “Phó đạo diễn, cảnh quay này tôi có thể diễn tốt, nếu không để tôi thử xem đi?”