"Sự vô cảm của anh đã làm tổn thương đến trái tim cô.
Là do anh gây ra.... cách đây hơn 10 năm và bây giờ chính anh lại làm cho nó rạng nứt thêm một lần“
…
Alan được lệnh đem quân dẹp đi tàn dư của bọn phản loạn còn sót lại ở Malia. Alan biết đó là một tổ chức hoạt động ngầm, thâu tóm những tàn dư của những kẻ từng bại trận, chúng giờ đây tập họp tạo nên một thế lực hùng mạnh, nhăm nhe đe doạ đến chính quyền hiện tại. Vậy nhưng hắn vốn dĩ không hiểu, hắn là quan đô đốc vùng lân cận, giờ muốn hắn vượt núi bắt thổ phỉ có phải là đang làm khó hắn không?
Nhìn kẻ đem quân lệnh tới, hắn bất giác mỉm cười.
- Có cần một lời giải thích khi cậu có mặt tại đây không nhỉ?
Mặc dù chỉ gặp qua một lần, nhưng Alan không thể nào quên. Đặt biệt là lần đó kẻ đối diện đã đi cùng một người mà có thể cả đời này hắn cũng không quên được.
- Ngài nghĩ khi tôi xuất hiện ở đây thì lời giải thích như thế nào là hợp lý nhỉ?
Nghe thấy câu trả lời, Alan hạ người xuống, tựa hẳn vào lưng ghế.
- Cậu biết đấy, phía Malia tôi không quản, hơn nữa địa hình nơi đó cũng không phải là nơi tôi am hiểu.
Nghe thấy Alan nói thế kẻ còn lại liền đưa cho tên hầu cận bên cạnh một vật để dâng lên.
- Đây coi như là quà ra mắt, về quân đội tôi có thể hỗ trợ ngài, tuy nhiên nhiệm vụ lần này không phải là đồ sát. Phía Nguyên Soái có lệnh bắt sống những kẻ cầm đầu.
Alan cầm tấm bản đồ vừa được đưa đến, trong đó rõ ràng đến từng chi tiết các đường đi nước bước tại Malia, kể cả vị trí đóng quân của bọn phản loạn.
- Cậu dày công tốn sức như vậy, tại sao cuối cùng lại đưa món mồi béo bở như vậy cho ta chứ? Không muốn lập công sao?
Alan nói, đôi mắt xám dò la kẻ dưới sảnh. Kẻ này mưu mô xảo trá, nét mặt không để hở bất cứ manh mối nào.
- Tất cả đều là quyết định từ trên ban xuống, kẻ tôi tớ như tôi nào dám làm sai thánh ý.
Nhìn kẻ dưới sảnh thêm một lần nữa, Alan lại bất giác nhớ về đêm hôm đó, hương vị đêm hôm đó thật đáng nhớ và cũng thật đáng hận. Sự nhục nhã ấy hắn mãi không thể quên.
...
Angela phóng ngựa theo sau Rill, cả hai không nói với nhau bất cứ điều gì. Mặc dù cô luôn cố tìm cách tiếp cận, hay mở lòng với anh nhưng lại không thể. Cũng như lần này, cô đã tìm mọi cách để được đi cùng với Rill, mong rằng mọi thứ sẽ khá hơn nhưng sự mong đợi đó chỉ khiến cô càng thêm thất vọng. Kể từ ngày hôm đó, Rill dường như không mở miệng nói với cô câu nào ngoại trừ những lúc liên quan đến công việc. Anh luôn tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, nhưng điều đó lại khiến cô vô cùng khó chịu. Tại sao Rill có thể phớt lờ cô như vậy? Xem cô không hề tồn tại, hay không một lần chấp nhận cô. Phải rồi! Rill chưa một lần chấp nhận cô, ở hiện tại này hay cả hơn mười năm về trước...
Trên con đường trở về có điều gì đó khác thường. Rill bất giác đứng lại, ra hiệu cho quân lính phía sau.
- Mọi người ở đây, tôi đi trước xem xét tình hình thế nào?
- Em đi với anh.
Rill và Angela đi trước... cảnh vật trước mắt hiện ra khiến cả hai không thể tin nổi. Trong lúc họ không có mặt căn cứ đã bị tấn công. Cả hai vội chạy vào trong để xem xét tình hình. Số lượng người chết quá nhiều khiến Rill không thể đoán biết được những ai còn sống sót.
Sau khi bị quân của vua Aftiji tấn công - Linux, Shel cùng một số người bị bắt giữ. Còn Eris và Lack dẫn theo đám người còn sống sót thoát ra vòng vây của kẻ thù. Với sự thông minh và lanh lợi, Eris đã nhanh chóng ổn định mọi người và tìm cách liên lạc với Rill và Angela.
Khi những tù binh bị bắt được đưa về doanh trại, Alan đích thân ra nghênh đón. Lần lượt nhìn những kẻ trước mắt rồi dừng ánh mắt nơi Linux. khẽ nhếch môi.
- Trừ cô ta, đưa bọn chúng đi.
Alan đưa Linux về lều trại chỉ huy, mạnh tay ném cô xuống sàn.
- Sao nàng im lặng thế? Nàng nói xem lần gặp mặt này ta nên làm gì với nàng?
- Gϊếŧ ta đi.
Lúc này Linux mới lên tiếng, ánh mắt nhìn Alan với sự căm phẫn. Thật không ngờ người con gái ấy đã có nhiều thay đổi như vậy. Hắn còn nhớ lần trước gặp mặt, ánh mắt cô nhìn hắn là sự sợ hãi tột độ, vậy mà giờ đây cô lại có thể nhìn hắn không một chút kiên dè như vậy. Alan cuối xuống đưa tay tóm lẩy cổ nàng siết chặt.
- Nàng nghĩ rằng ta không thể gϊếŧ nàng sao? Hôm nay ta sẽ cho nàng thấy, đâu mới là con người thật của ta.
Bàn tay Alan ngày càng siết chặt, bông hoa trước mắt là một bông hoa đẹp nhất mà hắn từng thấy, tuy nhiên là nếu đã là một bông hoa độc thì hắn không nên giữ lại. Với sức mạnh của Alan, Linux không thể kháng cự, hơi thở thoi thóp nơi cô yếu dần, trong một khoảnh khắc hình ảnh Rill bất chợt hiện lên trong tâm trí cô, nụ cười nơi anh, ấm áp và ngọt ngào biết bao.
- Đại nhân, có quân lệnh khẩn từ triều đình.
Có tiếng gọi gấp gáp bên ngoài, Alan buông tay khỏi Linux. Hắn bước ra khỏi lều nhận lấy quân lệnh mở ra đọc, xong lại nhìn vào cơ thể đang thoi thóp bên trong. Xem ra thì hắn không thể gϊếŧ cô ngay lúc này.
- Rút quân, đưa những tù binh bị bắt áp giải về Fances.
...
Rill và Angela vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng không một bóng người sống sót. Rill nhìn quanh, những xác chết khiến lòng Rill đau nhói. Chiến tranh, quyền lực. Rill căm thù nó. Vì nó mà đã gây ra biết bao tai họa. Nhìn hoàn cảnh thực tại khiến Rill càng thêm lo lắng cho mọi người.
Khẽ nghe có tiếng động trong đống đỗ nát, Rill và Angela vội lật lên với hi vọng tìm được manh mối gì đó. Thì ra đó là nhóc Luti, thằng nhóc từng được Eris cứu sống mang về căn cứ. Nghe thấy có tiếng động mạnh nó co người lại la hét.
- Bọn bay đừng tưởng đông mà hϊếp người. Ta không sợ đâu.
- Này nhóc! Mọi người đâu cả rồi?
Rill hỏi. Nghe thấy giọng Rill nó nhận ra ngay. Luti mừng rỡ chui ra khỏi đống đổ nát. Nó bắt đầu kể lại mọi chuyện diễn ra mà nó đã nhìn thấy được khi ở bên trong. Rill rất lo lắng cho mọi người nhưng vẫn giữ được tinh thần ổn định. Anh luôn sáng suốt trong mọi hành động và không để bất kì một sai sót nào có thể xảy ra. Điều cần làm đầu tiên là phải tìm cho ra Eris và mọi người.
Đã vài ngày trôi qua nhưng Eris vẫn không tìm ra được dấu vết gì của Rill và Angela. Cô tạm thời đưa những người còn sống sót ẩn náu trong rừng. Về phía Rill, nhìn cục diện hiện tại, quân lính đã kiệt sức với trận chiến trước đó, vậy nên cậu cũng tìm một nơi an toàn để họ có thể nghỉ ngơi. Họ dừng chân lại một con suối nhỏ để nghĩ ngơi. Anh chấn chỉnh quân đội rồi nhìn về phía Angela, cô đang nhìn xuống con suối với ánh mắt bần thần.
- Có chuyện gì sao?
Rill hỏi, anh ngồi xuống cạnh cô. Angela quay đi, cô vẫn còn cảm thấy khó xử với những gì đã nói với anh.
- Không!
Angela trả lời một cách trống không, đôi mắt vẫn giữ nguyên hướng nhìn. Rill nhìn cô, trên gương mặt đó, anh thấy thoáng nét buồn. Không rõ nhưng anh có thể cảm nhận qua ánh mắt.
- Tôi xin lỗi! - Rill nói.
- Vì cái gì chứ?
Câu hỏi đưa ra, chỉ là để hưởng ứng lời nói của Rill. Angela lúc này cũng không để tâm lắm đến những việc đó. Có lẽ cô đã quen với cái thái độ hờ hững đến lạnh lùng của Rill, nên giờ đây anh có nói gì đi nữa thì cô cũng xem như không.
Rill im lặng. Anh không biết nói gì. Trước giờ Rill ít nói, cũng như không biết cách thể hiện những cảm xúc trong lòng ra sao.
- Vì tất cả... tôi biết trong khoảng thời gian qua cô cũng rất khó khăn...
Thật khó khăn, nhưng Rill cũng đã có thể nói nên được một phần nào đó những gì anh suy nghĩ – một lời xin lỗi chân thành. Angela lúc này mới chuyển hướng nhìn về phía anh trong chốc lát, rồi cô cũng nhanh chóng quay đi... một chút thương đau, một chút cảm xúc dâng trào, và cũng một chút kìm nén mọi thứ trong sự lạnh nhạt.
- Không có gì... chỉ là em mất cha và trở thành một đứa trẻ mồ côi như anh. Trong khoảng thời gian tập luyện cho trận chiến sau này em mới có thể hiểu thêm phần nào về cuộc sống của anh. Nó không đơn giản như em từng nghĩ... chỉ có điều là em không nghĩ anh đã thay đổi. Ngày chia tay anh, sự lạnh lùng ấy như bóp nghẹt trái tim em... Thời gian dần qua, em vẫn luôn nghĩ rằng rồi anh sẽ bình tâm trở lại nhưng em đã sai. Khi gặp lại anh em mới biết... trái tim ấm áp của cậu nhóc đó đã không còn...
- Tôi..
Angela đứng lên.
- Không phải anh nói anh sẽ đến khu căn cứ tìm thêm manh mối sao? Chúng ta đi thôi.
Câu nói của Angela cắt ngang dòng cảm xúc của Rill. Lần đầu tiên anh thấy cô cự tuyệt một cách lạnh lùng như vậy... anh nhìn theo Angela, không nói thêm lời nào. Sự vô cảm của anh đã làm tổn thương đến trái tim Angela. Là do anh gây ra.... cách đây hơn mười năm và bây giờ chính anh lại làm cho nó rạng nứt thêm một lần nữa...
Rill và Angela đến gần căn cứ, cả hai ngồi xuống con đường dẫn vào căn cứ và bắt đầu quan sát xung quanh. Rill biết Eris chắc chắn sẽ cho người quay trở lại căn cứ để tìm anh và Angela. Việc mà cả hai có thể làm bây giờ là chờ đợi... Hoàng hôn dần buông, vệt nắng cuối cùng trải dài trên cảnh hoang tàn, màu ố vàng... đỏ và liệm dần theo bóng tối. Đúng như Rill đã suy đoán, Lack đã quay lại tìm họ, nhờ vậy Rill đã đưa quân đội tái hợp cùng Eris trong rừng.
Khi trông thấy Eris, Rill nhẹ mỉm cười, anh không biết thể hiện cảm xúc lúc này ra sao. Trước đây Rill thường vô cảm với những trường hợp như thế này. Nhưng hiện tại, có một niềm hưng phấn len lỏi bên trong anh, không biết gọi đó là gì? Chỉ biết rằng nó làm cho Rill cảm thấy nhẹ lòng, một chút ấm áp, và dễ dàng kéo khóe môi anh lên để hình thành một nụ cười. Khó nói nhưng Rill cảm nhận được bản thân đang dần thay đổi. Từ lúc nào chính anh cũng không hay biết.
Cùng khi ấy mật báo của Eris cũng đã về tới, cô mở mật thư ra xem.
- Sao thế?
Lack hỏi, Eris im lặng trong chốc lát.
- Bọn họ đã bị đưa về lâu đài tại Fances rồi.
Câu nói của Eris khiến mọi người không khỏi bất ngờ. Với quân phản loạn, khi chinh phạt một là gϊếŧ chết, hai là bị giam giữ bởi tướng tiến đánh, không có trường hợp đưa về tận lâu đài. Vua Aftiji ruốt cuộc muốn điều gì ở họ?
- Nếu như vậy việc giải cứu họ cứ để tôi. Chị nên ở lại đây với mọi người.
Rill nói, thấy thế cả Lack và Angela cũng lên tiếng.
- Tôi sẽ đi với cậu - Em sẽ đi cùng anh.
- Nếu là ở lâu đài thì tôi nên là người đi cùng Rill, nói về nơi đó có lẽ không ai ở đây có thể hiểu hơn tôi đâu.
Eris lên tiếng và quay sang nhìn Lack, đưa cho Lack một phong thư, cô nói thêm.
- Ở đây phải nhờ cậu và Angela rồi. Tại Noma tôi đã bố trí người giúp đỡ, cậu và Angela hãy liên hệ và đưa quân đội về đó.
Lack nắm chặt phong thư trong tay, còn Eris và Rill quay đi, tiến về phía tòa lâu đài, nơi vua Aftiji cai trị.
...