Chương 2: Sự gán ghép
Nó lên lớp, không biết chui ở đâu ra công tử bột nhà giàu hống hách đó nữa. Nhưng mà không sao, vào tay nó, tên công tử đó sẽ không còn cái gì để nói nữa, tanh bành khói lửa mà lết về nhà. Nó ngồi xuống bàn của mình, haiz, hôm nay không biết sao nó khá buồn ngủ, mọi hôm không bao giờ nó như thế cả. Chắc có lẽ do hôm qua thức khuya đọc truyện. Đám học sinh trong lớp cũng đã lên hết, như mà một điều khá là thú vị: đó là toàn nhìn nó và xì xào. Nếu như là trong truyện khác, bọn họ sẽ ganh ghét nó, nhưng ở đây họ lại đang bàn luận về vấn đề: ''một cuốn tiểu thuyết do nó đảm nhận vai chính sắp ra đời''. Tên Tuấn mồm vẫn đang ăn bim bim quay sang bàn tán:
- Nếu nữ chính là Dương, tôi tin chắc nam chính sẽ chết sặc.
- Không biết mối tình này có kẻ thứ ba giống như trong truyện không nhỉ?
- Đúng đúng, và nếu có thì là ai nhỉ? - Sơn hí hửng.
Từ đằng sau, một bóng người xuất hiện lấy sách ghè vào đầu tên Sơn, nhẹ nhàng ghé đầu vào hỏi truyện, giọng thì thào:
- Vậy chắc cuốn truyện đó không ra đời đâu!~~~
''Cảm giác lành lạnh''. Tập thể lớp 12a1 đưa ánh mắt nhìn nhau: có ma.~~~~~ Và rồi:
- Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ma.
Tất cả ngồi hết dậy ôm nhau. Nhưng mà hình như có điều gì đó không phải. Là nó cơ mà! Cả bọn ôm tim thở phào nhẹ nhõm. Ôi, có ngày chết mất! Nó cười ngả nghiêng, sau đó chống tay lại:
- Đó là cái giá phải trả khi dám bình luận linh tinh về tôi!
- Bà chị cả của lớp ơi (nó sinh đầu tiên trong lớp), chị không cần phải làm quá lên thế đâu!
- Này, tụi này tin chắc lát nữa thể nào tên hotboy ấy cũng về học cùng lớp mình như trong truyện đấy!
- Never - nó nói.
Reng reng reng-----------------------------------
Tất cả vào lại chỗ ngồi chỉnh chu tư thế. Cô chủ nhiệm bước vào. Học sinh trong lớp lòi hết cả mắt ra ngoài. Cô vào nhầm lớp rồi, có phải tiết cô đâu? Tiết cô vừa xong rồi cơ mà!
- E hèm, bây giờ cô có chuyện muốn nói với các em. Lớp ta có thành viên mới chuyển về, em vào đi.
Hoan hô, cả lớp mừng thầm trong bụng. Đúng là một cuốn truyện teen rồi! Nó ngán ngẩm, bộ lớp mình toàn nhà tiên tri hết à? Hắn bước vào, xem qua lớp. Ôi thần linh ơi, hắn học chung với nó, bà phù thủy chanh chua. Và còn đám học sinh giở hơi tập bơi nữa, không thể tin được, hắn học ở đây? Hắn buồn nôn quá!
- Đứng cho nó ngay lên - Nữ Hoàng nạt hắn.
- Giới thiệu về mình đi!
- Ừm, mình là Trần Nhiên Hạo, mong mọi người... giúp đỡ.
''Ặc, có mà giúp chết sao cho nhanh thì có!'' - Hắn bất bình trong lòng. Cô chủ nhiệm gật đầu, xếp chỗ cái nhỉ! Ừm, cho cậu này ngồi cạnh nó là hợp nhất!
- Em ngồi cạnh Dương đi!
Hắn quay xuống, ựa ựa hự, ngồi đấy á? Hắn lủi thủi ôm cặp xuống chỗ nó. Nó ngồi xích vào cho hắn ngồi. Đám học sinh trong lớp ngày càng sung sướиɠ, truyện teen, truyện teen! Ôi thật là tuyệt, đời học sinh chúng tôi cuối cùng cũng được thấy một cuốn truyện teen rồi!
Cô chủ nhiệm thấy tình hình đã ổn, được rồi, cô đi ra nhường chỗ cho cô Văn. Nó nhìn từng ánh mắt trong lớp. Ôi, sao nó lại ghê tởm tới vậy? Ánh mắt nào cũng toàn kẹo cả, ghê quá! Nó no kẹo rồi, xin đừng nhìn nó như vậy nữa. Hu Hu!~~~
Tiết Văn là tiết mà dễ ru con người ngủ nhất, thật là hay khi nó chỉ cần qua năm câu giảng đã sắp rớt hàm đến nơi rồi. Có lẽ là do nó quá buồn ngủ. Cái tội của việc đọc truyện đêm đây mà! Hắn nhìn bà chằn ngồi cạnh, nó là con gái phải không?~~~~~~~ Sao lại có cái kiểu con gái thế này nhỉ? Nó lục trong ngăn bàn ăn năm sáu gói bim bim mà cô Văn không hề biết. Tiếp đến ăn hết một cái bánh mì. Hắn khϊếp sợ, ôi mẹ ơi heo đầu thai! Nhưng ồ, nó lấy thuốc ra uống. Thì ra nó ăn nhiều để tránh uống thuốc bị đau dạ dày. Hơ hơ, quả thực nên gọi nó là sao đây?
Nó uống xong thuốc thoải mái đầu óc hẳn. May mà mang thuốc giúp tỉnh táo chứ không nó vô sổ đầu bài ngồi mất! (ăn quà vặt còn dễ ngồi hơn!). Nó bắt đầu tay nghề viết văn siêu đẳng của mình. He he, đề văn hôm nay dễ quá!