Chương 8: Hết Phúc
Té te tè té te tẻ tè te (2)… chuông con nokia huyền thoại reo– A nhô… A nhô… thằng con nào đấy… xịt lô… không nghe tao tắt máy nhá
– Tau, nà tau đây, Tám đây…
– Á Bìu huynh, hôm nay gọi thằng này có việc gì thế
– Khó đái ( nan giải) rồi chú ơi, a đéo biết anh đang chỗ nào nữa
– Là thế éo nào, ông nói rõ xem nào
– Ờ thì tau ra Hà Nội bắt xe bíp về chỗ mi, bảo cuối bến xe 32 mà éo thấy dh công nghiệp ợ mô là răng?
– Ra Hà Nội ăn card à. Thôi ông hỏi bừa một người xem đang ở đâu.
– Thằng lơ (lơ xe) hắn bảo tới Giáp Bát rồi tề, tau xuống bến rồi, mi ra đón ta đi.
– Đẹt… ông lộn mẹ cuối bến bên kia rồi, ông lên xe 32 đi sang đầu bên này đi nhé, đéo ai phi xe sang tận đấy được…
-Tau nôn hết mẹ cả dịch mật rồi bắt tao đi xe bíp nữa hả
– chứ sao…
Chờ mãi đến tận giữa trưa, cuối cùng Tám Bìu cũng đáp xuống cổng trường công nghiệp, mặt như cứt ngâm, hẳn là đã nôn quá nhiều. Đón hắn xong phi ngay về cổng LIDECO làm mấy đĩa chó chặt quán Gió cho lại sức, anh em lâu ngày gặp lại chỉ biết lấy thịt chó làm thuốc dẫn hàn huyên tâm sự. Ngồi vớ vẩn cũng hết chai vodka Tám kêu nóng ruột, thôi thì khác đến nhà gϊếŧ gà đãi khách, đại ý là khách đến nhà phải đón tiếp long cmn trọng, về làm thêm mấy bát tiết canh cho mát ruột, tiện thêm chai nữa cho tê hẳn. Hai thằng lả lướt về đến phòng, vừa mở cửa thì…một mùi hôi nồng từ căn phòng phả ra …Tám khựng người một lát, bất giác hắn …
“Á á á…Dm máu, máu… mày ơi dm…chết tau rồi, tau nôn ra máu rồi mày ơi!!!…” Tám hét lên trong hoảng hốt
Một vũng máu dưới chân hắn, máu thâm xì, máu vấy đỏ lên cả đôi giày thể thao trắng của hắn. Trước nay hắn quen yểm ma vật người chưa bị ai vật bao giờ, nên hắn sợ, sợ thực sự, không chờ mặt tái đi vì rượu thì mặt hắn cũng đã cắt không còn giọt máu. Với cái đầu tà đạo lúc nào cũng bùa chú ma ngải như hắn, chắc hẳn đã nghĩ có thế lực nào hay cao nhân nào đó xuống tay với hắn.
Em quay sang chỉ biết trợn mắt mà đứng như trời chồng, không kịp đỡ hắn. Tám ngất, nằm ngay bên vũng máu lẫn những thứ tạp nham vớ vẩn đã nốc vào. Em dìu Tám vào phòng, hy sinh cả cái khăn mặt trắng muốt mới mua, định chỉ lau mặt, lau người lau *** thôi, thế mà giờ lau mồm cho thằng Tám, máu me be bét thế này trông khác gì vợ chú Tếch đâu
Phần vì say, phần vì sợ, Tám nó ngất là ngủ luôn, thi thoảng máu vẫn phì phì chảy ra mép, thấm ướt cả ga giường. Em hoảng quá, phát này là mình gϊếŧ khách đãi gà mẹ rồi, tính gọi cấp cứu luôn nhưng nghĩ thế nào lại thôi, chạy qua hàng xóm xin ít dầu gió xoa bóp cho hắn cái đã. Tất nhiên là cảm xóm đã xúm lại tự lúc nào, mặt ai cũng như ngỗng ỉa đứng hóng mà đéo ai giúp cả, lật qua lật lại lão Tám mệt muốn chết, mà mình lại đang phê bỏ mẹ nữa. Đệt! 1 cọng rau húng bám víu mấy sợi lá chanh bám trên cổ Tám bìu lau mãi không đi. Như ngộ ra chân lí, em đứng bật ngửa ra sau cười lăn lóc như ma làm, bọn hàng xóm tưởng e bị chúng tà mặt càng nghệt hơn nữa…
Tát hắn mấy phát…
“Dậy, dậy Tám ơi, dm ông ăn tiết canh chả nôn ra máu thì nôn ra cái đéo gì ”
dấp nước cái dúi vào mặt lão Tám cho lão tỉnh hẳn. lồm cồm bò dậy, mặt vẫn thoảng thốt
“tau xin cốc nước mày…”
Cả xóm được bữa cười đứt ruột, thế rồi cả xóm rủ nhau ra quán trà đá chém gió, đống nôn kệ mẹ nó đấy, tí về mượn hàng xóm con chó mang qua cho nó ăn chè.
Ngay hôm sau Tám đã đề cập luôn đến chuyện em Cầm, nên e biết mục đích của hắn ra đây có liên quan dến nó chứ ko phải ra vì việc công ty cũ của e như lời hắn nói, việc cty éo gì mà 24/7 ở nhà đánh sâm với xem sεメ . Cũng rảnh, nằm kể chuyện luyện ngải cho Tám nghe, Tám Bìu chán mửa ,chỉ biết vò đầu gãi ta, tao lạy mày hoài. Em chỉ nói mỗi câu, ơ thế dm ông luyện được chậu ngải nào trong chưa đầy 2 tháng chưa… im tịt! Phải nói là ăn may múa dìu qua mắt thợ . Rồi đề cập đến cây ngải thì … “Đm mi chán sống à mà mang con bỏ chợ thế, ra ngoài đấy mang cây ngải về đây ngay…”
Đéo hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nghe nó nói thế là có chuyện rồi, phóng ngay ra ngã tư, trong lòng em hoang mang lắm, không biết chuyện gì xảy ra, mình làm sai cái gì, cái cây còn ở đấy hay thằng nào lấy mẹ rồi thì khốn. Cũng may bụi bẩn bám vào dù hoa nó có rực rỡ bao nhiêu thì giờ nó cũng nhem nhuốc và cũng đéo thằng nào mang về cả , vẫn còn vẫn còn, hên quá! Mang về rửa ráy sạch sẽ em nó, nhìn mặt Tám Bìu đăm chiêu vl, sợ . Tám bảo mỗi câu:
“hay mày trốn về quê đi, mọi chuyện ở đây để tao lo”
“dm ông có chuyện gì thì nói mẹ đi, làm tôi lo vãi…”
Tám ko nói gì… chỉ im lặng rút trong túi ra gói bột đen đen rắc 1 chút lên cái chậu ngải vừa rửa sạch lau khô đến từng cái lá, miệng lầm bầm cái gì đấy.
Tối hắn mới nói, ra là em phạm đại kỵ, mang ngải ra vứt bỏ ngoài đường, điều này đồng nghĩa với việc đã “hết phúc” rồi . Để cây ngải cắm rễ ra ăn đất bên ngoài làm nó có tính cá nhân và khó sai bảo hơn… blah blah. Thêm việc dựt đứt dễ cây, mà đáng lẽ ra phải cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa. Về phần e, mấy bữa nay em sống rất thoải mái, như con Cầm chưa từng xuất hiện vậy, e nghĩ e đã thoát khỏi nó và mọi thứ trở lại bình thường, ấy vậy mà … không.
Điều e mong mỏi nhất bấy giờ lại là việc con nhỏ Cầm xuất hiện trở lại. Mấy hôm ở Hà Nội chờ cuối tuần mới về, vì dù gì mới nghỉ việc, về giữa tuần dân làng hỏi này hỏi nọ cũng ngại, vả lại nếu con nhỏ nó có thù em thì em chạy đâu cho khỏi nó. Ngày sinh, tên tuổi, quê quán, đến quần xì e mặc màu gì có khi nó cũng biết thì e chạy đi đâu…
Tám ngỏ ý xin em cây ngải về nuôi tiếp, vừa là tránh nó theo em, vừa để nó luyện lên cao hơn, người chết càng trẻ càng thiêng mà, nên e cũng lờ mờ phần nào hiểu được giá trị của nó trong mắt Tám Bìu. Cơ bản thì như này, chết thì ai cũng chết, nhưng chết mà vương vấn nhân gian thì chết mà vẫn chưa đi hẳn, theo kinh nghiệm của các cụ thì người thường chỉ 49 ngày đầu vương vấn, có khi còn không biết mình đã chết, không chấp nhận mình đã chết, cứ quanh quẩn trong nhà không thôi.
Người chết trẻ chết đường chết chợ mà nhà ko cúng bái ko dẫn ma về thì tập xác định có khi làm ma xó đấy, chết sông chết hồ thì Hà Bá giữ, có đứa làm Ma Nam (RIP). Em đếu biết sau này chết thế nào nữa, nhưng kể đến đây thì e nhớ ra 1 lão bán trà đá đối diện ủy ban Từ Liêm, dm phán em “thằng này sau này chết bất đắc kì tử” , ờ nhưng mà sống tầm 70 là đủ đột quỵ làm phát chết lại ngon lành đỡ phiền con cháu
Trở lại với chuyện, cơ mà theo em được biết thì xe máy còn sang tên đổi chủ được chứ ngải nghẹo này thì chưa thấy sang tên bao giờ. Tám bảo cứ yên tâm khác có cách, thôi thì kệ mẹ nó muốn làm gì thì làm, miễn sao mình sống là được.
Bữa em lết cái mông rớm máu về Tám còn đùa
-rứa là bị thằng nào thông chứ chi ?…
– thông thông cái mông, ngã xe đau bỏ mẹ ra đây =.=
– ờ, chả thông cái mông thì thông cái chi? Mần răng ngã, ngã ợ mô?
– đầu Nhuế, đệt mẹ tông đít xe buýt
– rứa là mi định thông đít xe bíp chứ chi?
– dm ông còn đùa dc, rửa hộ cái mông coi, cồn đây…
Mới một tuần mà e ngã xe 3 lần, cứ sáng tông vỉa hè chiều tông xe bus thế này, đến lúc tông con sơ mi rơ mooc container nữa thì ko ổn chút nào. Tám lại bảo hay mày trốn về quê tạm thời gian chứ giờ nếu không có cách gì nhanh chóng, không gặp dc nó để nịnh lại, tao sợ mày ra đi trước lúc tao nghĩ ra cách mất…
———————