Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 348: Nhị gia đã từng chết đi


Thật lâu sau, tôi nói với Âu phục đại thúc: “Con sẽ không gϊếŧ thúc, chúng ta đã từng cùng chung hoạn nạn, chẳng sợ có một ngày thúc thật sự đối với con động đao động thương, con cũng sẽ không gϊếŧ thúc. Con đi rồi, con sẽ chứng minh con trong sạch.”

Nói xong, tôi rời khỏi nhà Âu phục đại thúc.

Gió đêm có chút rét lạnh, áo gió tôi bị thổi bay lên, lúc này hai tay tôi không tự chủ được đưa về phía sau eo.

Đó là Số 73 trang bị cho tôi hai cây súng lục. Nếu tôi đem hai cây súng này nhắm ngay đầu chính mình, chỉ cần nhẹ nhàng bóp động cò súng, là tôi có thể kết thúc hết thảy.

Nhưng nếu Quỷ Nhãn để cho tôi làm lại từ đầu?

Tôi cười khổ liên tục, trong một siêu thị buôn bán 24 giờ mua một chai rượu. Vừa đi trên đường vừa mãnh liệt uống. Không biết uống bao lâu, hơn nửa bình đều bị tôi uống hết, tôi liền ngồi ở trên đường phố trống trải không người, nhìn đèn đường mờ nhạt thầm nghĩ: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ta bị Quỷ Vương hãm hại sao?”

Nhớ đến Quỷ Vương đã từng nói với tôi, muốn làm một chuyện lớn.

Chẳng lẽ đây là cái gọi là một việc lớn kia?

Hãm hại tôi có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ Lưu Minh Bố tôi cũng giống những khai quốc công thần đó, đánh giặc xong liền không còn tác dụng. Bắt đầu tá ma gϊếŧ lừa, từng người từng người bị xử lý?

Vấn đề là đối thủ của chúng tôi giống như còn không có gϊếŧ hết đi?

Hơn nữa Quỷ Vương tu luyện tuyệt thế thần công thất bại, lúc này thân thể suy yếu tới cực hạn. Cho dù hắn thật sự muốn xử lý tôi, cũng phải chờ đến khi khôi phục đến cường thịnh mới động thủ đi?

Còn những người có diện mạo tương tự tôi. Chẳng lẽ cũng đều là Quỷ Vương gϊếŧ?

Tôi bỗng nhiên có được cảm giác như khi mới vừa lái xe buýt số 14, người xung quanh một người cũng không tin được.

Nhưng vấn đề hiện tại là tôi tin bọn họ, nhưng bọn họ lại không tin tôi, không ai tin tưởng tôi.

Nguyên bản Quỷ Vương cùng tôi nói chuyện rất tốt, nhưng khi tôi gọi điện thoại cho hắn, hắn lại bỗng nhiên thay đổi, nói tôi là Lưu Minh Bố giả, trong này có nguyên gì?

Không được, tôi phải trở về!

Tôi muốn đi tìm Quỷ Vương, cho dù chết tôi cũng phải chết rõ ràng, tôi không thể làm một con quỷ hồ đồ!

Tôi đang muốn đứng dậy. Bỗng nhiên trên vai phải đặt xuống một bàn tay, đè tôi lại nhẹ giọng nói: “Đừng nóng vội.”

Tôi sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy, lập tức vui vẻ nói: “Nhị gia! Nhị gia con biết người không chết, mấy ngày nay ngươi đi đâu?”

Tôi hưng phấn đứng lên, nhưng Nhị gia lại đè bả vai tôi xuống, lặng yên không một tiếng động ngồi ở bên cạnh tôi.

Tôi sợ là mình uống say, lại sợ mình đang nằm mơ, sau đó dùng sức cắn ngón tay chính mình, cắn đều sắp chảy máu, thật đau.

Lúc này tôi mới xác định, không phải tôi nằm mơ, người trước mắt tôi chính là Nhị gia!

Nhị gia thở dài một hơi nói: “Sự tình càng ngày càng phức tạp, A Bố, ta thật sự già rồi. Ngươi biết không, có đôi khi ta thật muốn ở bên cạnh giúp ngươi cả đời, những người này thích truy danh trục lợi, thích sức mạnh vô song. Ngươi có được thiên tài địa bảo, hỗn chung với bọn họ, chẳng qua là bị sử dụng như công cụ mà thôi.”

Trong mắt tôi ngấn nước nói: “Nhị gia, nếu không hai ta ẩn cư núi rừng đi?”

Nhị gia cười khổ một tiếng, từ trong tay tôi lấy đi bình rượu, mạnh mẽ rót một ngụm lớn, thở dài nói: “Ông cháu chúng ta là trốn không thoát đâu, ai.”

Tôi cũng thở dài, đang muốn nói bỗng nhiên cả kinh, trong đầu xẹt qua một tia chớp, cao giọng nói: “Nhị gia! Người vừa rồi nói cái gì? Ông cháu chúng ta?”

Nhị gia sửng sốt, lại rót một ngụm rượu, che dấu biểu tình trên mặt, cười nói: “Ngươi gọi ta là Nhị gia, hai ta không phải là ông cháu sao?”

Nói là nói vậy, nhưng cái từ Nhị gia này chỉ là một cái xưng hô a, người khác cũng đều gọi như vậy, nhưng không có phải là ông cháu.

Tôi nói: “Nhị gia, vì sao người nhìn thấy kết quả DNA kia thì lại khóc lóc chạy đi?”

Nhị gia thở dài, vuốt tôi đầu, nói: “Ta bồi hồi ở cái thành thị này thật lâu, A Bố, có một chuyện ta nghẹn ở trong lòng rất lâu chưa nói cho ngươi, đêm nay, ta nghĩ ta cần phải nói rõ ràng cùng ngươi.”

Tôi cùng Nhị gia tìm một góc khuất gió, đồng thời khoanh chân ngồi ở trên mặt đất.

Nhị gia uống một ngụm rượu, trong bóng đêm cặp mắt kia tựa hồ lập loè tinh quang, hắn châm một điếu thuốc, sâu kín nói:

“Năm 79, ta rời xa quê hương tham gia tự vệ quân, nghe ngươi phụ thân nói qua chưa?”

Nhị gia vừa hỏi như vậy, tôi giật mình một cái, cha tôi đã từng cùng tôi nhắc qua một câu, nói ông nội của tôi đi đánh giặc, chết ở trên chiến trường. Lúc ấy nhà tôi còn nhận được khen tặng. Nhưng mà đây đều là những chuyện trước khi tôi ra đời, đều là cha tôi nói.

Tôi lắc lắc đầu, Nhị gia lại nói: “Ở trong khe núi, liên đội chúng ta chiến đấu hăng hái bốn ngày, cuối cùng toàn bộ chết đi.”

Tôi đang muốn nói cái gì, nhưng lại cảm thấy không đúng, chậm rãi nghĩ kĩ lời Nhị gia nói, tức khắc tôi kinh ngạc nói:

“Nhị gia người nói cái gì? Mọi người đều toàn bộ chết đi? Vậy người……”

Nhị gia gật đầu, nói: “Lúc ấy, ta cũng đã chết.”

Tôi nói không chen vào, Nhị gia nói: “Chúng ta thủ vững khe núi bốn ngày, sau đó quân địch rút lui, mặc dù đánh thắng nhưng chúng ta cùng liên đội mất đi liên hệ, bởi vì không biết đường về nhà, chúng ta liền đi về phương bắc, chúng ta biết phương bắc chính là quốc gia của chúng ta.”

Nói đến chỗ này, trong mắt Nhị gia dần dần hiện lên một tầng lệ quang.

“Chúng ta đi, đi mãi, cũng không biết đi bao lâu. Dưới tình huống vừa mệt vừa đói, chúng ta lệch phương hướng khỏi quỹ đạo, tiến vào rừng rậm nguyên thủy Tây Song Bản Nạp.”

Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, nhớ tới một đống mộ phần kia.

“Chúng ta đều rất đói bụng, đói đến không chịu nổi, nhưng tại rừng cây nguyên thủy, chúng ta đều đã đi lính, đều biết làm sao để sinh tồn trong tình huống này. Sau khi ăn một ít quả dại, vài người chúng ta nằm ở trong cỏ hoang ngủ, đến khi chúng ta tỉnh lại, lại phát hiện thi thể chính mình nằm trên mặt đất.”

“Cái gì? Thi thể mọi người nằm trên mặt đất? Vậy mọi người là……”

Nhị gia gật đầu nói: “Kỳ thật, chúng ta sớm đã chết, trong chiến dịch ở khe núi, huynh đệ trong liên đội chúng ta đã chết không còn một ai, sau đó chúng ta mới biết, đó là do linh hồn chúng ta mạnh mẽ thúc đẩy thi thể, để chúng ta mang đi thi thể của mình, không có để chính mình chết ở dị quốc tha hương. Cuối cùng sau khi tới Tây Song Bản Nạp, chết ở trên quê hương mình, mai táng ở bản thân trên quốc thổ. Trước khi tham chiến, chúng ta đều chấp nhận lời thề, dùng vu thuật phát thề độc, nếu huynh đệ chết, nhất định phải đem thi thể mang về cố quốc, chính là cỗ tín niệm cường đại này, để cho trong bao nhiêu lần chiến đấu, chúng ta đều từ trong đống thi thể sống sót trở về.”

“Ông nội!” Hai mắt tôi ngấn nước hô to một tiếng.

Nhị gia, chính là ông nội tôi! Ông nội xác thực là đã chết, khi tôi còn nhỏ láng giềng quê nhà đều nói ông nội của tôi đã chết.

Tôi cũng luôn cho rằng ông nội của tôi đã chết, nhưng ở đoạn thời gian trước, tôi đem tin tức kết quả DNA của ông nội cho cha tôi xem, cha tôi mới nói ông nội của tôi không chết.

“Gia, mấy năm nay có phải người vẫn luôn liên lạc cùng bà nội hay không?” Tôi thử hỏi một câu.

Nhị gia không có phủ định, mà là gật gật đầu ừ một tiếng nói: “Ai, mấy năm nay làm khó nàng, ta xin lỗi các ngươi.”

Tôi cắn răng nói: “Ông, người xứng đáng làm như vậy! Bởi vì người vì quốc gia mà chiến, người làm tốt lắm, mọi người đều lấy người mà tự hào.”

Trong mắt Nhị gia rưng rưng cười cười, sờ đầu tôi nói: “Kỳ thật khi ngươi sinh ra, ta vẫn luôn chú ý ngươi, từ Tây Song Bản Nạp trở về, chúng ta đều ngoài ý muốn có được thân thể, nguyên nhân hình như là chúng ta ở rừng ăn qua một ít cùng loại với nhân sâm hình người, cũng không biết có phải những nhân sâm đó thành tinh hay không, dù sao chúng ta đều là có máu có thịt, hơn nữa có thể sinh hoạt bình thường. Sau lại nghe nói trong nhà sinh con, ta lặng lẽ trở về xem qua, người trong thôn cũng đều không quen biết ta, từ lúc ngươi bị quỷ theo dõi, ta đã bảo vệ hơn hai mươi năm, cuối cùng hiện thân ở thanh linh trấn.”

Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, người thương tôi nhất vẫn là ông nội của tôi!”

Tôi hỏi: “Ông, mọi người đều chết ở năm 79, vì sao trên bia mộ viết là 1986”

Nhị gia cười cười, nói: “Huynh đệ mấy người chúng ta quen biết bảy năm, khi mai táng chính mình cũng nói muốn ở bên nhau sống đủ bảy năm, cho nên liền viết thời gian thành 1986, dù sao cũng không có người nhìn thấy.”

Chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra, tôi thấy được, có câu nói như thế nào? Vận mệnh sớm đã chú định!

Nhị gia nhìn thấy DNA, khóc lóc thảm thiết chạy đi, hẳn là nhớ tới chính mình đã chết ở năm 79, Nhị gia căn bản không phải là một người sống.

Tuy rằng Nhị gia lấy bộ dáng người sống sinh tồn tại thế gian, nhưng bao phủ bên ngoài linh hồn sớm đã không phải thân thể ban đầu.

Nhưng mà cái này đều không quan trọng, quan trọng là, tôi rốt cuộc đã biết Nhị gia chính là ông nội của tôi. Từ trước đến nay tôi đã suy đoán vô số lần, Nhị gia chính là ông nội tôi, bởi vì trước nay ông luôn trợ giúp tôi vô điều kiện.

“Ông, ngươi đêm nay tới tìm con có chuyện gì?”

Nhị gia nhỏ giọng nói: “Ngươi đem ta chôn đi.”

“Cái gì?”