Quỷ Vương nghĩ một chút nói: “Cái này thật không có biện pháp, tự ngươi né tránh đi, thật sự không được mà nói, Số 73 sẽ chết thay ngươi.”
Vừa dứt lời này, tôi nhìn thoáng qua tiểu hộ sĩ Số 73, phát hiện trong mắt nàng không hề có bất luận vẻ gì là không muốn hoặc là sợ hãi, giống như màng chính là một người máy, vì Ngự Quỷ Môn mà tồn tại.
Đây tuyệt đối là tử sĩ đỉnh cấp, không phải người bình thường có thể bồi dưỡng ra được.
Buổi tối, tiểu hộ sĩ lái xe mang theo tôi chạy đến vùng ngoại thành. Tôi ngồi ở trên ghế phụ, hỏi nàng: “Chúng tôi đi nơi nào?”
Tiểu hộ sĩ từ bên cạnh lấy ra một tấm bản đồ đưa cho tôi, nói: “Tự mình nhìn xem.”
Dấu hiệu vị trí trên bản đồ đã vượt qua bản đồ trong tỉnh, xem ra chúng tôi vượt tỉnh đi tìm.
Tôi hỏi Số 73: “Đại khái mấy giờ có thể tới?”
“Khoảng hai giờ đêm.” Số 73 lẳng lặng nói.
Ngồi ở trên ghế phụ, tôi nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe, lúc này tôi là thật sự chạy không thoát rồi, bản lĩnh hai đữa nhỏ kia thật sự quá quỷ dị, bon chúng là cửa ải đầu tiên tôi không qua được, cũng hoàn toàn không biết nên đối phó như thế nào.
Hy vọng lần này thiên thạch rơi xuống, không bị bọn họ phát hiện đi. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.
“Ta ngủ một hồi, lúc tới nơi nhớ gọi ta dậy.” Tôi đối Số 73 nhẹ giọng nói, sau đó nghiêng đầu ngủ.
Trong mông lung tôi làm một giấc mộng, Quỷ Vương ngồi ở trước mặt tôi, Nhị gia đứng phía sau tôi. còn có hai người dung mạo rất giống tôi, mỗi người chúng tôi đều bưng một ly trà, thay phiên kính trà cho Quỷ Vương.
Tôi cùng Nhị gia liền không nói, Quỷ Vương cùng chúng tôi cũng đều nhận thức, nhưng mặt khác hai người có dung mạo rất giống tôi kia, tôi lại không quen biết, ánh mắt hai người bọn họ dại ra, cũng kính trà cho Quỷ Vương, hai người bọn họ cùng tôi có quan hệ gì?
Cuối cùng, tiểu hộ sĩ Số 73 đem tôi lay tỉnh nói: “Chúng ta sắp tới rồi, chuẩn bị một chút, tỉnh tỉnh tinh thần. Đừng đến lúc đó cùng chết chó giống nhau.”
Tôi ừ một tiếng, xoa xoa hai mắt, duỗi cái eo.
Tiểu hộ sĩ Số 73 đem xe ngừng ở ven đường, đối với tôi nói: “Một hồi nếu có người ngăn trở ngươi, đối với ngươi động thủ, gϊếŧ bất luận tội, không cần theo chân bọn họ giảng đạo lý, những người này phỏng chừng đều là địch nhân của Quỷ Vương, thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót.”
Tôi lắc đầu nói: “Vậy không được, gϊếŧ người là phạm pháp, không phải bất đắc dĩ, không phải người khác muốn động thủ gϊếŧ ta, ta sẽ không làm như vậy.”
Số 73 sửng sốt, cũng không nói cái gì. Đêm nay tiểu hộ sĩ Số 73 cũng là mặc một thân áo gió màu đen, áo gió chúng tôi một tương tự, giống như áo đôi của một đôi tình lữ, nhưng mà tôi rất xác định dưới áo gió của nàng khẳng định cũng có hai thanh súng lục.
Nơi này là một trại nuôi heo, mùi thối tràn ngập đường phố trong đường nhỏ, dù sao nơi này cũng chỉ là một cái trấn nhỏ, nếu lại phát triển lớn thêm chút nữa, sẽ tuyệt đối không được phép xây dựng trại nuôi heo ở khu phụ cận cư dân.
Chúng tôi đứng ở cửa trấn, tôi nhỏ giọng hỏi: “Thiên thạch liền rơi xuống ở chỗ này sao?”
Tiểu hộ sĩ ừ một tiếng nói: “Chúng tatới sớm, thiên thạch còn chưa có rơi xuống.”
Tôi kinh ngạc thiếu chút nữa rơi cằm xuống, nói: “Sao băng thiên thạch thứ này, các ngươi thật đúng là có thể đoán trước vị trí cùng thời gian rơi xuống?”
“Chúng ta biết, mà ta không biết, đây là tiên đoán của Quỷ Vương, đại khái phải hơn nửa giờ nữa mới có thể rơi xuống, chúng ta điều tra trước một chút tình huống bốn phía, thuận tiện đường lui.” Số 73 nói xong, xoay người đi vào sâu trong đường phố.
Tiểu hương trấn, hơn hai giờ đêm trên đường cơ hồ không ai, bất quá rất nhiều cửa hàng cửa ánh đèn ngược lại còn sáng, khi chúng tôi đi về phía trước, tôi hỏi tiểu hộ sĩ: “Ngươi không có tên sao?”
“Có.”
“Vậy ngươi gọi là gì?”
“73.”
“Ngoài số 73?” Tôi nhịn không được truy hỏi.
Tiểu hộ sĩ ngẩn ra, một lát sau lắc lắc đầu nói: “Không có.”
Rốt cuộc chúng tôi ở đầu đường gặp một chỗ bán que nướng còn không có thu quán, liền ngồi xuống, tùy tiện gọi một ít đồ ăn, hai bình rượu, nhưng mà chúng tôi cũng không uống, chỉ là ngồi ở chỗ này tán gẫu.
Đang trò chuyện, Số 73 bỗng nhiên đè thấp thanh âm, đối với tôi nói: “Ăn cơm.”
Tôi sửng sốt nói: “Không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng phải ăn, ăn chậm một chút là được.” Khi nói chuyện, Số 73 cầm lên một xâu thịt dê, chậm rãi cắn xuống một miếng thịt, tốc độ nhai nuốt phi thường chậm.
Tôi cũng cầm lên một xâu thịt dê, lúc đang chuẩn bị ăn, theo thói quen hướng tới hai bên tính nhìn thoáng qua, tiểu hộ sĩ lại nói: “Đừng nhìn loạn, chúng ta đã bị theo dõi.”
Khi nàng nói chuyện, hai mắt căn bản không nhìn đâu khác, mà là nhìn chằm chằm xâu thịt dê trước mặt, tôi cũng nhìn chằm chằm xâu thịt dê, bất động thanh sắc hỏi: “Cái vị trí nào?”
“Phía Đông Nam.”
Tiểu hộ sĩ nói ra, tôi đương trường sửng sốt, sao có thể?
Phía đông nam hướng căn bản là không có ai, điểm này tôi nhớ rất rõ ràng, bởi vì bên kia chỉ bày biện một cái bàn, còn gần bờ sông, căn bản là không có ai ngồi.
“Phía Đông Nam hướng có người sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Tiểu hộ sĩ nói: “Có.”
“Ở đâu a?”
Tôi có chút đánh vỡ tiết tấu nói chuyện, bỗng nhiên tiểu hộ sĩ Số 73 giơ tay, thình lình cho tôi một cái tát.
“Bang!”
Một tiếng này, thật là giòn, thật là vang, mặt tôi đều sưng lên.
Tôi đều bối rối, tiểu hộ sĩ hung tợn trừng mắt nhìn tôi nói: “Anh đã nói yêu em cả đời! Anh gạt người!”
Bà mẹ nó, cằm tôi đều thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, tôi nói năng lộn xộn: “Này…… Hai ta có quan hệ sao? Ta giống như……”
Những lời này còn chưa nói xong, tiểu hộ sĩ bỗng nhiên nhào lại đây, ôm tôi liền dùng sức hôn lên miệng tôi, tôi mở to hai mắt muốn tránh thoát, nhưng tôi càng tránh thoát, nàng càng là ôm chặt, cả người trực tiếp cưỡi ở trên người tôi, ngồi ở trên đùi tôi, từ trên cao đè xuống, dùng sức hôn môi tôi.
Thế nhưng là lưỡi hôn.
Nếu không phải đã từng hôn Cát Ngọc, tôi thật sự sẽ bị dọa vãi đái, tôi thật sự nghĩ không rõ Số 73 rốt cuộc muốn làm gì, nàng một bên hôn tôi, một bên khóc lóc, thoạt nhìn như là đặc biệt thương cảm.
Tuy rằng tôi không biết nàng đến tột cùng là làm sao, nhưng thấy nữ nhân khóc, tôi lại mềm lòng, lập tức cũng ôm lấy phía sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, khi nàng rời miệng ra, vẫn là hai mắt đẫm lệ nhìn tôi, nói: “Anh đã nói cùng em vĩnh viễn không chia tay, chúng ta không cần chia tay, được không?”
Tôi sửng sốt một chút, chính là không biết nên nói cái gì, bỗng nhiên nàng lại gục đầu, lại bắt đầu dùng sức hôn tôi, một ít khách hàng ăn que nướng xung quanh còn ở một bên gõ đũa ồn ào, hô to: “Lại tới một người, lại tới một người.”
Tiểu hộ sĩ vừa rời miêng, không chờ nàng hỏi tôi, tôi lập tức giơ lên hai tay nói: “Tốt tốt tốt, cả đời không chia tay! Anh yêu em cả đời, được rồi chưa?”
Nàng nín khóc mỉm cười, ngồi ở đối diện tôi lau nước mắt nước mũi, tôi cũng nhìn ra đây là khóc thật, nước mắt nước mũi này đều là thật.
Tôi nhấc một xâu thịt dê, nhét vào trong miệng đồng thời thở dài nói: “Nữ nhân các ngươi a, đúng thật là phiền toái.”
Đang muốn bỏ xâu thịt dê vào trong miệng, bỗng nhiên một con chó hoang bên cạnh lười biếng đứng lên bỏ đi, tôi tùy tiện hô một câu “A Hoàng”, sau đó ném ra một miếng thịt, ai ngờ con chó hoang kia thế mà nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp rời đi.
“Ai nha? Có ý tứ a, đầu năm nay, chó hoang cả thịt đều nhìn không để trong mắt? Cuộc sống này có thể a.” Tôi rất là kinh ngạc.
Qua hồi lâu, Số 73 thở ra một hơi dài, đối tôi nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng thật ngốc a, vừa rồi chúng ta bị người theo dõi, ngươi biết không?”
“Gì? Bị người theo dõi ngươi cũng không thể hôn ta đi? May mắn ta đã từng thân mật với bạn gái, bằng không nụ hôn đầu tiên đều bị ngươi lừa đi rồi.”
Tôi không phải được tiện nghi còn khoe mẽ, vừa rồi tôi thật sự là bị Số 73 dọa.
“Vừa rồi con chó hoang kia, ban đầu nằm ở góc Đông Nam theo dõi chúng ta, chúng ta nói chuyện thanh âm quá nhỏ, nó nghe không được, cho nên liền trực tiếp chạy tới trước mặt chúng ta nghe, lúc con chó hoang chạy tới đây, ta muốn nhắc nhở ngươi không cần tiếp tục nói về chuyện thiên thạch, nhưng đã không còn kịp rồi, cho nên mới ra hạ sách này.” Tiểu hộ sĩ một năm một mười nói.
“Nguyên lai là như thế a?”
Lời tiểu hộ sĩ nói, tôi tin! Bởi vì bác Hải đã từng nói cho tôi chuyện âm dương thạch sùng, hơn nữa cũng chính mắt tôi chứng kiến chuyện âm dương thạch sùng, đây là thật sự tồn tại, đây là thực sự có.
Bà Phùng đã từng dùng âm dương thạch sùng tới theo dõi bác Hải và tôi, nhưng âm dương thạch sùng có thể nghe hiểu được tiếng người, lại không xem hiểu động tác, cho nên bác Hải ở trên bàn dùng ngón tay chấm nước, vẽ một cái đồ án.
“Chó này là dùng cái vu thuật gì khống chế?” Tôi nhỏ giọng hỏi Số 73.
Tiểu hộ sĩ Số 73 lắc lắc đầu nói: “Ngươi vừa rồi không phát hiện ra sao? Tròng mắt con chó hoang kia căn bản không phải là mắt chó, mà là mắt người.”
Tôi hoảng sợ nói: “Kia không phải chó, mà là người?”