Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 316: Bất tử ma tâm

Tốc độ giọt máu không quá nhanh, nhưng trời đầy máu, từ trên vòm trời rơi xuống, trường hợp này thực sự khủng bố.

Tôi ngẩng đầu hướng lên bầu trời nhìn, máu theo khe hở phía trên tán lá rậm rạp chảy xuống dưới. Nhỏ vào trên mặt chúng tôi, nháy mắt đem chúng tôi nhiễm hồng.

Mỗi người đều như là ngâm ở trong huyết trì, thoạt nhìn mỗi người đều như là thân bị trọng thương, tình cảnh này phảng phất biểu thị đại nạn của chúng tôi đã đến.

“Có cao nhân chỉ điểm lại có thể thế nào? Địa phương có nước, ta chính là thần!”

Đệ tứ Ma Đà quát một tiếng chói tai. Lập tức đàn cổ trên lưng tôi tựa như bị một đôi tay vô hình bắt đi, vèo một tiếng bay đến giữa không trung, lơ lửng tại chỗ.

Phương xa, một đạo thân ảnh màu đen, dẫm trên cỏ dại, không ngừng lao lên bay lại đây, nàng, đúng là đệ tứ Ma Đà!

Mà nguyên bản nàng một thân thất thải nghê thường, thế nhưng lúc này cũng biến thành một thân bào phục hắc hồng, phía trên bào phục thêu đầy thú văn cổ xưa, cảm giác phi thường trang nghiêm.

Đệ tứ Ma Đà bay vυ't đến bên dưới đàn cổ, đứng ở trên ngọn cỏ dại. Một tay hướng lên trời, tức khắc đàn cổ hạ xuống, phiêu phù ở trước mặt đệ tứ Ma Đà.

Chỉ thấy nàng tóc dài phiêu phiêu, tóc đẹp đầy đầu thế mà không gió tự bay, lúc này vừa đánh đàn, vừa cao giọng nói:

“Trời cao không mưa. Nhưng ta có thể cho nó rơi máu! Ta gọi Vũ Hóa Băng. Nhớ kỹ tên của ta, miễn cho xuống địa ngục không biết bị ai gϊếŧ!”

Giọng nói còn không có dứt, Vũ Hóa Băng một tay gảy đàn, tức khắc giọt máu đầy trời lập tức phiêu phù ở tại chỗ, không rơi xuống.

Mà những giọt máu đó chậm rãi ngưng kết ở giữa không trung thành một hình dáng của mũi nhọn, lúc này ngẩng đầu nhìn lại, lơ lửng đầy trời huyết thứ dài như một lóng tay.

Trách không được Quỷ Vương phân phó chúng tôi nhất định phải ở trong một canh giờ gϊếŧ chết nàng. Nếu sau một canh giờ, trời cao mưa rơi, giọt mưa đầy trời kia chính là vũ khí lợi hại nhất mà Vũ Hóa Băng sở trường.

Đầy trời huyết thứ, đây tuyệt đối so với được với vạn tiễn trận của quân đội nhà Tần!

Mọi người còn chưa kịp tránh né, đệ tứ Ma Đà Vũ Hóa Băng lại lần nữa gảy đàn, huyết thứ đầy trời kia liền hướng tới chúng tôi phóng tới.

Tôi rất thích một ca sĩ, có một bài hát có lời bài hát như thế này:

“Mũi tên đầy trời bay múa, nhưng lại che mất mặt trời đang mọc ở trên tường thành, là ai, đang khóc.”

Đầy trời huyết thứ, che trời lấp đất đánh úp lại, tuy nói không có che đậy trời cao, nhưng cũng đem toàn bộ khu rừng u ám che đậy càng thêm âm u.

Trong rừng, không ai khóc, nhưng lại tràn ngập tiếng cuồng tiếu của kẻ muốn báo thù.

Dưới tình thế cấp bách, tôi hét lớn một tiếng:

“Đều trốn ra phía sau đại thụ!”

Vọng thiên thụ là chủng loại chỉ rừng rậm nhiệt đới mới có, có thể sinh trưởng đến ba bốn mươi mét cao, hơn nữa thân cây rất thô to, có thể che chắn đám huyết thứ này.

Bọn họ trốn nhanh, không có bị huyết thứ làm tổn thương, trốn chậm, bị huyết thứ bắn tới trên người.

Huyết thứ này ác độc ở chỗ đâm vào trên người không có đau bao nhiêu, mà là sẽ mở rộng miệng vết thương, sau khi huyết thứ cắm vào trên người trong nháy mắt sẽ nhanh chóng hòa tan, miệng vết thương cũng bị xé rách càng lớn, dẫn đến mất máu nhanh chóng.

Một chiêu này, thật tàn nhẫn!

Bọn họ đều trốn rất nhanh, không có mấy người bị thương, lúc tôi muốn tránh thì đã không còn kịp, trong lúc cuống quít vội vàng vận khởi long xà đồ đằng, bởi vì độc tố đều đã giải không sai biệt lắm, long xà đồ đằng cũng có thể thuận lợi sử dụng, lúc này trong nháy mắt tụ tập tới rồi trên hai tay tôi.

Tôi đem hai tay giao nhau che ở trước mặt mình. những cây huyết thứ cắm lên cánh tay tôi giống như là cắm tới trên tấm thép, răng rắc một tiếng liền vỡ vụn rớt đầy đất.

Nhưng dù sao tôi cũng vẫn còn không ít độc tố chưa triệt để loại trừ trên người, lúc này trên hai chân bị cắm đầy huyết thứ, những cây huyết thứ vừa mới đâm vào thịt tôi ngay lập tức hòa tan, hai đùi tôi có thể nói là máu chảy thành sông, vô số miệng vết thương ào ào chảy máu ra bên ngoài.

Nhưng, tôi không sợ!

Tôi sở dĩ dám ngạnh sinh sinh đi tiếp như vậy, chính là bởi vì tôi có được thi thể rướm máu, máu tươi trong cơ thể tôi vĩnh viễn chảy bất tận, đây là ưu thế của tôi được ông trời ưu đãi.

Hơn nữa qua đại khái hai mươi mấy giây, sức mạnh của Thái Tuế sống cùng với ma tâm, thiết tâm, đem miệng vết thương của tôi nhanh chóng chữa trị, trừ bỏ trên quần có rất nhiều lỗ rách ra, hai cái đùi tôi khỏe mạnh cùng bình thường không có gì khác nhau.

Vũ Hóa Băng chấn động, giờ phút này lại lần nữa gảy một dây đàn, giọt mưa đầy trời đồng thời ngưng tụ cùng nhau, thế nhưng ngưng tụ thành một thanh băng kiếm màu máu dài hơn hai mét!

Huyết sắc băng kiếm thật lớn như thế, hoàn toàn chính là nhắm vào tôi a! Quá độc ác đi?

Tôi vội vàng tìm kiếm vọng thiên thụ để tránh né, nhưng chỉ nghe một tiếng đàn chứa đầy sát ý, tức khắc huyết sắc băng kiếm cắt qua hư không, lôi đình chi thế, hướng tới tôi đuổi đến.

Tôi mới vừa trốn đến phía sau một cây vọng thiên thụ thô tráng, chợt nghe xoẹt một tiếng, huyết sắc băng kiếm đâm thủng thân cây vọng thiên thụ, trực tiếp cắm vào trong bụng tôi.

Nhưng cũng không có xuyên thấu qua thân thể của tôi, bởi vì tôi rõ ràng cảm giác được mũi kiếm của huyết sắc băng kiếm này chọc ở trên xương cột sống tôi.

Thủy tinh hài cốt phát huy công hiệu, nó ngăn cản được sức mạnh ngàn cân!

Huyết sắc băng kiếm nhanh chóng hòa tan, trên bụng tôi chảy xuống một cái miệng vết thương lớn như miệng chén, tôi duỗi tay che lại gần mười giây trên miệng vết thương liền được Thái Tuế sống chữa trị.

Vũ Hóa Băng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Mà tôi cũng hoàn toàn giác ngộ.

Quỷ Vương, thật sự là một người ghê gớm, tôi hiện tại mơ hồ cảm thấy đồ vật trong Thông Thiên Phù Đồ đều thật không quan trọng, mà Quỷ Vương phái tôi tới Tây Song Bản Nạp tìm kiếm Thông Thiên Phù Đồ của Đế Thực Vương, rất có khả năng mục đích chính là mượn tay tôi diệt trừ tứ đại Ma Đà.

Nguyên nhân quá đơn giản, bởi vì đồ vật ẩn chứa trên người tôi quả thực chính là chuyên môn nhằm vào tứ đại Ma Đà mà khắc chế.

Phong Trung Túy liền không nói, sức mạnh trong thiết tâm của Lão Tổ giúp tôi bắt được hắn, hắn thừa nhận thất bại.

Hỏa Trung Lô lại càng không cần phải nói, hắn không dùng sức mạnh của chính mình còn tốt, một khi sử dụng ra ngọn lửa, sẽ bị ma tâm cùng thiết tâm của tôi điên cuồng hấp thu, cuối cùng ngược lại là thúc đẩy ma tâm cùng thiết tâm dung hợp, hiện tại hẳn là nên gọi là thiết ma tâm.

Chỉ là thiết ma tâm là bất tử chi tâm của Lão Tổ cùng ma tâm dung hợp, nếu đổi một cái tên cao nhã một chút, có thể xưng là — bất tử ma tâm!

Đệ tam Ma Đà Lôi Trung Vân, Ma Đà này tôi không chính thức gặp qua, nhưng Quỷ Vương ra lệnh cho tôi không được phép đi gặp hắn, tôi lại ở gϊếŧ chết một con lợn rừng lông đen ý đồ nuốt củ cải hình người ẩn chứa lôi điện, đây hẳn cũng là Quỷ Vương an bài.

Tới đệ tứ Ma Đà, sự tình càng đơn giản. Vũ Hóa Băng không lợi hại sao? Nàng đương nhiên lợi hại! Nhưng lợi hại hơn nữa, nàng này một thân tuyệt kỹ, nếu dùng để đối phó người thường, kia quả thực nháy mắt hạ gục.

Nếu là vào lúc trời mưa, đặc biệt là mưa to, tôi cảm thấy thực lực của Vũ Hóa Băng có thể độc chắn quân đội của một cái tiểu quốc gia cổ đại cũng không có vấn đề gì.

Nhưng vấn đề mấu chốt ở tôi này.

Tôi lợi hại sao? Không lợi hại, nhưng tôi không lợi hại là không lợi hại, tôi lại cố tình có thể khắc chế này tứ đại Ma Đà!

Khi còn nhỏ chơi đùa một loại cờ đấu thú, voi sư hổ báo chó mèo chuột, một bậc ăn một bậc, tôi đây là một con chuột nhỏ nhất, nhưng lại là có thể thu thập bọn họ, nhưng người có thực lực có thể so với Lão Tổ! Bởi vì trong cơ thể tôi có bảo vật khắc chế bọn họ!

Tôi chỉ có thể thở dài một tiếng, Quỷ Vương thật là nhìn xa trông rộng, Ngự Quỷ Môn thật sự có thực lực để kiêu ngạo!

Quỷ Vương để lại cho tôi ấn tượng, chính là một người thông kim bác cổ, thông hiểu quá khứ vị lai.

Vũ Hóa Băng sững sờ ở giữa không trung, những giọt máu trên bầu trời cũng chậm rãi ngừng, bởi vì đó là Vũ Hóa Băng tiêu hao lực lượng của chính mình, tiêu hao máu tươi chính mình, nàng là không có khả năng lâu dài liên tục tiêu hao như vậy, nàng tuyệt đối không kéo dài được. Bởi vì nàng không có được thân thể rướm máu giống tôi.

Tôi bước một bước hướng tới Vũ Hóa Băng, nàng bị dọa đến choáng váng, tựa hồ chưa từng gặp ai có thể ngăn cản huyết sắc băng kiếm, lúc này vội vàng vung tay lên, một đạo đao quang bay vυ't lại đây, hai tay tôi giao nhau, dùng long xà đồ đằng ngạnh sinh đón đỡ, cảm giác kia tựa như gãi ngứa.

Chờ tôi vọt tới trước người Vũ Hóa Băng, nàng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, một tay ôm lên đàn cổ quay đầu liền chạy, mà tôi đuổi theo, sao có thể dễ dàng thả chạy nàng đây?

Nếu để qua nửa tiếng đồng hồ nữa, trời sẽ giáng mưa to, nếu để nàng kéo dài cho đến lúc đó, tôi đây có được Thái Tuế sống cũng không chữa trị kịp vết thương cả người.

Mắt thấy Vũ Hóa Băng chạy trốn, tôi một bước dài xông lên đi, một tay bắt lấy bả vai Vũ Hóa Băng, dùng sức kéo về sau, ai ngờ ra sức quá mãnh, trực tiếp đem khăn che mặt trên mặt nàng đều kéo rơi xuống.

“Như thế nào là ngươi!?” Vũ Hóa Băng vừa lộ ra khuôn mặt, cả người tôi đều choáng váng.

Mấy hôm rồi hosting có vấn đề, mình mất nhiều lượt xem quá, các bạn giúp mình share truyện để có nhiều người xem hơn nhé! Càng nhiều lượt xem, càng nhanh có chương mới ^^