Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 269: Hai lớp đầu thú

Vốn là một tấm bản đồ tinh tế ở dưới tác động do thuốc của Nhị gia bắt đầu bị chậm rãi ăn mòn, không bao lâu lớp vải bằng sợi đay trên bản đồ đã biến mất không thấy. Thay vào đó chỉ còn lại là một tấm vải mỏng vẽ hình thù mặt răng nanh thú đầu.

“Đây cũng là một tấm bản đồ!” Tô Trinh kinh ngạc nói.

Chúng tôi đồng thời nhìn llên bức vẽ, bên trên khắc hoạ thú đầu rất quái lạ. Không biết diễn tôi như thế nào, có chút cảm giác không rõ ràng.

Đầu sói lại có sừng dê, như là đem dê và sói kết hợp với nhau, hơn nữa tại bốn góc còn khắc hoạ rậm rạp rất nhiều chữ Mông Cổ.

“Này rõ ràng đâu phải bản đồ? Một tấm vẽ đầu dê sói kết hợp, cộng thêm một ít chữ Mông Cổ, đây tuyệt đối không phải bản đồ, chúng ta có ngốc cũng sẽ không ngốc đến trình độ này.”

Tô Trinh kiên định nói: “Đây nhất định là một tấm bản đồ! Lão tổ đã từng cho ta xem hình ảnh cùng loại như vậy, cũng là một cái đầu thú kết hợp, bên trên còn khắc hoạ rất nhiều chữ Mông Cổ, Lão tổ nói đó là một loại bản đồ, thế gian tổng cộng tồn tại vài tấm, nếu gom đủ có thể phá giải thành công sẽ long trời lở đất.”

Tôi không nghe Lão tổ nói qua chuyện này, bất quá chuyện Lão tổ chưa từng nói với tôi cũng quá nhiều. Loại chuyện này nói với tôi cũng không có ý nghĩa, dù sao tôi cũng không có năng lực trợ giúp Lão tổ tìm kiếm phần còn lại của bản đồ.

Cẩn thận ngẫm nghĩ, tôi nói: “Gia hỏa kia đến tột cùng là thật tâm hay vẫn là hư ý?”

Vừa mới bắt đầu tôi cảm thấy hắn là lừa gạt tôi, nhưng nếu nói là lừa tôi. Vì cái gì sẽ cho tôi loại bản đồ này, nghe Tô Trinh nói thì đây hẳn là đồ vật cực kỳ trân quý a, không có khả năng tùy tiện liền cho tôi đi?

Nói thật, việc này làm cho chúng tôi mơ hồ đầu óc, nhất thời không dám tin tưởng bất kỳ chuyện gì.

Nhị gia nói: “Đi một bước tính một bước vậy!

Trước khi phá hủy bản đồ ta đã thầm ghi nhớ đại khái vị trí bản đồ, một lần đi vòng vèo vữa rồi, nói thật lòng thì vị trí miêu tả trên bản đồ tuyệt đối không sai.

Hơn nữa tỉ lệ trên bản đồ cũng là phi thường chính xác. Bốn người bọn họ đều kinh ngạc vì sao tôi dẫn đường quen thuộc như vậy, tôi không nói tôi đã dùng suốt ba bốn giờ tìm kiếm bọn họ, tôi chỉ cười nói: “Bằng cảm giác.”

Ngoài miệng là nói như vậy nhưng trong lòng tôi lại nghĩ: “Bản đồ khẳng định là không sai, nhưng cái lão giả áo tang kia vì sao trên bản đồ che dấu một bức bí mật bản đồ như vậy?

Đồ trung tàng đồ?

Nếu người thông minh mà nói, nhất định sẽ đem đồ trung đồ ẩn nấp càng tốt, sẽ không để người bình thường phát hiện, nhưng thủ pháp này của hắn ở trước mặt Nhị gia căn bản là không ngăn nổi một kích a, Nhị gia vẩy lên một ít thuốc liền trực tiếp phá rớt loại thủ thuật che mắt này, có thể là tương sinh tương khắc trong thế gian sao?

Hoặc là dụng ý chân chính của lão giả áo tang chính là để cho chúng tôi nhìn được bức bản đồ này?

Cái này, tôi thật sự nghĩ không thông, lúc này tôi dẫn theo mọi người hướng tới tượng thần Châm Dương Vương đi đến, khi đi đến kia chỗ vách núi lại lần nữa thấy được tượng đá đầu dê thật lớn của Châm Dương Vương.

Bốn người bọn họ khϊếp sợ không thôi, một đám ngửa đầu hướng tới trời cao mà nhìn, tượng đá đầu dê này tuyệt đối so với được với công trình kiến trúc lớn hiện đại, rất là đồ sộ.

Hơn nữa, một cái pho tượng đầu dê lớn như vậy, từ trong miệng nó chảy ra máu tươi lại có thể nhỏ giọt đến ngay trung tâm tế đàn bên dưới, điểm thiết kế này thật sự không dám tưởng tượng là sản vật hơn một ngàn năm trước.

Tôi chỉ vào đầu Châm Dương Vương nói với Nhị gia: “Nhị gia, chính là nó.”

Bởi vì khi ở trên đường tới đây, tôi đã cùng mọi người kỹ càng tỉ mỉ chuyện tôi đã gặp phải, Nhị gia híp mắt nhìn chằm chằm cái đầu dê này, chỉ nói một câu.

“Trong đầu dê này trung nếu là rơi xuống máu tươi, nhất định không phải sức mạnh thủ hộ!”

Nhị gia mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm đầu dê cực lớn, rất là kiên định.

“Trước nay đều không phải?” Tôi hỏi.

Nhị gia dùng sức gật đầu, nói: “Tuyệt đối không phải!”

Cát Ngọc nhỏ giọng nói một câu nói: “Ta có thể cảm nhận được trong đầu dê này phát ra vô tận âm khí, mặc kệ đây có phải là sức mạnh thủ hộ hay không nhưng ta cảm thấy khẳng định không phải sức mạnh chính nghĩa.”

Chẳng lẽ, chúng tôi đều bị lừa?

Giờ phút này mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều mông lung. Đặc biệt là tôi, tôi còn bị máu tươi kia xối qua hai lần.

Nhị gia vung tay lên, nói: “Qua nhìn xem.”

Nhị gia công phu cao, đạp lên cầu độc mộc giống như chuồn chuồn lướt nước, thật mau liền đi qua, khi chúng tôi toàn bộ đứng ở dưới đầu dê, ngẩng đầu 180 độ nhìn lên Châm Dương Vương, Nhị gia vỗ tay sau gáy nói một câu: “Ô Lực Hãn mới là nói thật! Sức mạnh thần bí trong hạp cốc này nhất định đã thay đổi.”

“Hiện tại làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta vẫn là chạy nhanh đi?”

Hành trình Bắc Cương của chúng tôi lúc này cũng đã bốn năm ngày, lúc này quay trở về phỏng chừng còn có thể vừa lúc nhìn được hai đại thế lực Hỏa Vân Thương và Quỷ thúc đối đầu, dẫu sao cũng không vội.

Nhị gia không hé răng, híp mắt nhìn chằm chằm chữ Mông cổ phía dưới tượng Châm Dương Vương, nhìn thật lâu sau lúc sau, Nhị gia cảm thán một câu: “Ô Lực Hãn đã dạy ta chữ Mông Cổ, chẳng qua nhiều năm như vậy cũng quên gần hết, hơn nữa vốn dĩ ta học cũng không nhiều, câu nói bên trên này ta chỉ có thể mơ hồ hiểu mấy từ.”

“Nhị gia, bên trên nói gì đó?” Cát Ngọc thò tới, chuẩn bị cầm di động đem chụp lại đám chữ đó.

Nhị gia nói: “Bên trên có hai cái con số, một cái là một, một cái khác là chín. Tiếp theo có một cái từ hẳn là tàn sát, hoặc ý tứ là tàn sát, còn có một cái hình như là sinh hoạt, hoặc là vĩnh sinh.”

Tôi đối với chữ Mông Cổ không hiểu, nhưng ngoại ngữ phiên dịch thành tiếng Trung, hoặc là tiếng Trung phiên dịch thành ngoại ngữ, đại đa số thời điểm đều sẽ có vài tầng ý tứ, tỷ như nói “tốt”, phiên dịch thành câu nói khác có khả năng là “rất tuyệt” hoặc là “không tồi”.

Một đám người đều im lặng không lên tiếng, thật lâu sau, Nhị gia ngẩng đầu nhìn lên Châm Dương Vương, nói: “Nghĩ cách bò lên trên vách núi, đứng ở trên đỉnh núi xem một chút tình cảnh địa thế cùng với lòng núi.”

Chú trung niên lấy ra thừng leo núi từ trong balo, buộc với tay trảo chắc chắn, cầm lên xoay hơn mười vòng nhắm ngay vách núi liền quăng lên, chỉ nghe keeng một tiếng, móc sắt treo ở khe hở vách núi, chú trung niên giật giật cảm thấy rất rắn chắc, cứ như vậy trèo lên trên, đồng thời đối với chúng tôi nói: “Chờ ta đến nơi, ta đem dây thừng thả xuống.”

Dù sao cũng đi bộ đội đặc chủng qua, vượt núi leo rừng thật là không nói chơi, chẳng bao lâu Tây Trang đại thúc đã leo tới trên đầu tượng Châm Dương Vương, biến mất trong tầm nhìn của chúng tôi.

Đại khái hai ba phút, bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu Châm Dương Vương ném xuống một sợi dây thừng, chính xác là hai sợi dây thừng nối liền với nhau, chỉ một sợi mà nói thì chiều dài khẳng định không đủ.

Mọi người liếc nhìn nhau, Nhị gia nói: “Ta lên trước.”

Chờ Nhị gia leo lên trên, tôi nói: “Tô Trinh, nàng biến thành mèo, tôi ôm nàng. Cát Ngọc, ta cõng nàng, chúng ta cũng đừng mất thời gian, một hơi leo lên đi.”

Cát Ngọc vốn dĩ chính là nửa người nửa quỷ, thể trọng thực nhẹ, Tô Trinh biến thành một con mèo, kia thể trọng càng nhẹ. Lợi dụng sức mạnh ma tâm tôi cơ hồ là không chút nào cố sức liền leo lên, lúc leo lên, trên đỉnh đầu ánh trăng càng ngày càng sáng như là tới nửa đêm.

Đứng ở trên đầu Châm Dương Vương, Nhị gia lại hướng tới đỉnh núi nhìn lại, nói: “Tiểu tây trang, có thể bò đến trên đỉnh núi không?”

Tây Trang đại thúc lúc này trực tiếp lắc đầu, nói: “Ném thừng không lên tới, hơn nữa vách núi phía trên đầu Châm Dương Vương quá trơn, không thể dùng tay không leo lên, chúng ta chỉ có thể đến chỗ này.”

Nhị gia cảm thán một câu, giờ phút này từ trong lòng ngực móc ra một quả cầu nhỏ màu đỏ sẫm. Mới vừa lôi ra, mọi người lập tức liền bịt kín miệng mũi.

Tanh hôi vô cùng, giống như mùi cá chết.

Có thể nói cực kì khó ngửi, mấu chốt nhất là mùi vị còn đặc biệt nặng, thoáng ngửi một hơi đã cảm thấy đầu đều bị hun đau.

Vậy mà Nhị gia dùng tay cầm viên cầu màu đỏ, mặt không đổi sắc, đem viên cầu ném tới trên mặt đất, sau đó hỏi chú trung niên: “Mang tiền sao?”

Chú trung niên trực tiếp đem bao tiền đưa cho Nhị gia, mở ra mới thấy đều là trăm tệ mới tinh tiền lớn.

“Ai có tiền lẻ? Cần là tiền giấy!” Nhị gia hỏi chúng tôi. Tôi sờ sờ túi quần, cuối cùng đưa Nhị gia tìm một đồng 5 tệ, đây là tiền thừa lúc mua tạp chí.

Nhị gia cầm tiền giấy, nhóm lửa lên tờ tiền, sau đó đem bao trùm tới quả cầu nhỏ trên mặt đất, lập tức mùi tanh hôi càng nồng đậm, tôi thiếu chút nữa nôn khan.

Tiền giấy cháy gần như không còn, mọi người thấy kia viên cầu, tức khắc kinh ngạc nói không ra lời. Nguyên bản quả cầu đỏ như máu, thế nhưng biến thành trong suốt. Giống như một viên pha lê!

“Đi mau! Cái gọi là sức mạnh thần bí này căn bản là không phải cứu người!”

Nhị gia trực tiếp phất tay, ý bảo chúng tôi chạy nhanh đi xuống, ai ngờ, âm thanh của lão giả áo tang kia không biết từ đâu truyền đến, hắn cười: “Hắc hắc, trong thiên hạ ẩn dấu sức mạnh bá đạo bực này, các ngươi thế nhưng không muốn sao?”