Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 129: XOAY CHUYỂN THỜI KHÔNG

Triệu Hoan Hoan?

Tôi kinh ngạc nói một câu .

Triệu Hoan Hoan là bạn học thời cao trung(cấp 3) của tôi , tôi đã từng thầm mến nàng, có điều vẫn không dám biểu lộ , sau đó tốt nghiệp trung học, lúc nghĩ đến việc thổ lộ với nàng. Nàng dọn nhà, những năm đó điện thoại di động không phổ biến như bây giờ.

Thời chúng tôi còn đi học , nếu ai có cái Nokia 1110 ( chỉ có thể gọi điện thoại gửi tin nhắn , công năng ít, không phải điện thoại thông minh ) , cái đó là điện thoại cục gạch, có thể phát các loại bài hát.

Người bình thường muốn nghe ca nhạc, đều phải bỏ ra 20-30 đồng, mua băng từ bên ngoài về nghe, như vậy, cũng là rất giàu rồi. Không có mấy người chơi QQ hay Messenger, vì lẽ đó cũng không có phương thức liên lạc với nàng.

Bây giờ ở nhà xưởng bỏ hoang này nhìn thấy nàng, tôi cảm thấy thật ngoài dự liệu. Triệu Hoan Hoan yên vị ngồi trước bàn làm việc, chơi máy vi tính. Trong nháy mắt nhìn thấy tôi, đầu tiên là sững sờ. Sau đó nói: “Anh …Anh là Lưu Minh Bố?”

Tôi gật đầu nói: Đúng vậy , tôi là Lưu Minh bố , sao em lại ở trong cái xưởng bỏ hoang này?

Triệu Hoan Hoan sững sờ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn bốn phía , cười nói: Đây là Công ty đầu tư trách nhiệm hữu hạn Bác Minh a, thế nào lại là nhà xưởng bỏ hoang?

Nàng vẫn giống như năm đó, tóc thắt bím đuôi ngựa , lúc nói chuyện, đầu lay động, đuôi ngữa cũng vung vẩy theo, vẫn thanh thuần (trong sáng, thuần khiết) như vậy .

Triệu Hoan Hoan bối rối nói với tôi , tôi dùng sức vỗ đầu , trong lòng tự nhủ đây nhất định là ảo giác ! Nhất định là ảo giác !

Tuy rằng Trần Vĩ nói cho tôi biết, lời nói cũng có thể là ảo giác, nhưng xuất hiện ảo giác như vậy, cũng có khả năng là thật sự . Thật thật giả giả, tôi cần từng bước một đi tìm hiểu sự thật .

Tôi đốt một điếu thuốc , chính là suy nghĩ thật kỹ xem lúc này nên giải quyết thế nào, Triệu Hoan Hoan che mũi lại mà nói: Lưu Minh bố , anh bây giờ tập hút thuốc lá à? Tắt thuốc lá đi, trong phòng làm việc không được hút .

Tôi thổi phù một tiếng, cười nói: Được rồi , tôi biết em chỉ là giả dối , tất cả xung quanh đều là giả dối . Đều là ảo giác , tôi hút điếu thuốc mà thôi . Một lát nữa sẽ biến mất.

Đồng nghiệp đứng bên cạnh Triệu Hoan Hoan , là một tiểu muội mắt đeo kính, trừng mắt nhìn tôi, còn không ngừng ra hiệu ánh mắt với Triệu Hoan Hoan, ý muốn hỏi tôi là ai.

Tôi đứng ở bên cửa sổ , hướng về bên ngoài xem , phát hiện ở đây là một tòa Offices (văn phòng) trong nội thành. Offices (văn phòng) trên đường phố , người người lui tới , xe cộ qua lại không ngừng . Tôi cười giễu, nói: “Đây là ảo giác , nhưng đúng là rất chân thật a, cảnh tượng ngoài cửa sổ đều khiến cho tôi cảm thấy rất chân thực, chú Quỷ , ngươi cũng được lắm đấy .”

Tôi lẩm bẩm nói , bỗng nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra , có một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục, đeo caravat. Hắn nhìn thấy tôi, câu nói đầu tiên là: Tiên sinh, ngươi đến công ty chúng ta lúc nào vậy? Nơi này không cho phép hút thuốc lá .

Tôi cười ha ha nói: “Thôi đi , bước vào trong ảo giác này , lão tử hút điếu thuốc mà ngươi cũng phải quản? Chớ trêu ,ta sẽ không đưa mắt quỷ cho ngươi đâu.”

Người đàn ông đeo caravat bối rối , hắn nghiêng đầu nhìn Triệu Hoan Hoan cùng nữ đồng nghiệp kia một chút , lấy điệu bộ như gặp phải kẻ thần kinh hỏi: Hắn là ai? Hai ngươi biết không?

Triệu Hoan Hoan lúng túng cúi đầu, mau chóng chạy tới , lôi cánh tay của tôi , nhỏ giọng nói: Lưu Minh bố , anh đừng làm loạn, đây là tổng giám đốc của chúng tôi, anh mà gây chuyện nữa, tôi sẽ bị sa thải đó…

Sau khi tôi đem đầu thuốc lá ném xuống đất , giẫm tắt, cười nói: Ha ha ha, các ngươi muốn chơi , ta giúp nhóm người các ngươi chơi.

Tôi trăm phần trăm khẳng định , đây chính là ảo giác, bởi vì khi tôi tiến vào là nhà xưởng bỏ hoang, không phải Offices. Hơn nữa lúc bước vào là buổi tối, giờ khắc này xem khí trời ngoài cửa sổ, có vẻ như là sáng sớm.

Vì lẽ đó , đây tuyệt đối là ảo giác .

Tôi vỗ vỗ vai tổng giám đốc, cười nói: “Được, tôi đi ra ngoài , chớ để ý a, có thời gian thì sẽ cùng công ty các ngươi nói đến chuyện hợp tác .”

Vừa nghe đến chuyện hợp tác , ông tổng giám đốc cũng cười nói: “Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh tiên sinh , chỉ có điều lần đó chúng ta có thể cùng hút thuốc tâm sự .”

Tôi cười, kéo cửa phòng làm việc ra, nhưng đập vào mắt của tôi lại là một cảnh tượng, khiến cho tôi sững sờ ngay tại chỗ .

Bên ngoài phòng làm việc , cũng không phải nhà xưởng bỏ hoang tối tăm, mà là một phòng làm việc to lớn hơn, trong đây đầy rẫy bàn làm việc và ghế tựa, nam nữ nhân viên ít nhất cũng phải có mười mấy người!

Mịa nó , nhà xưởng đâu? Tôi quát to một tiếng, gần như tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn về phía tôi.

Phía sau, Tổng giám đốc đi ra , cũng kinh ngạc nhìn tôi, hay là đến giờ phút này rồi , hắn mới tin tưởng, tôi là một kẻ thần kinh.

Tôi nhanh chóng chạy khắp cả các góc văn phòng, không ngừng vỗ vách tường , nhìn chằm chằm mỗi người xem, Trần Vĩ không có ở đây, trong này tôi cũng không quen biết bất cứ ai, đây không phải là nhà xưởng bỏ hoang sao?

Cuối cùng , tổng giám đốc vội vã gọi bảo vệ, mạnh mẽ lôi tôi đi ra ngoài, cảm giác của tôi rất chân thực. Bảo vệ lôi tôi , tiến vào thang máy , mãi đến lúc đến tầng một, đuổi tôi ra khỏi Offices (văn phòng), lúc này mới bỏ qua.

Tôi đứng ở bên ngoài, ngửa đầu liếc mắt nhìn văn phòng, trong lòng tự nhủ, giờ đây tôi vẫn ở trong ảo giác sao?

Ảo giác này cũng quá chân thực rồi? Liên tục có thể thay đổi.

Tôi mau mau lấy điện thoại di động ra , gọi cho Trần Vĩ, vừa chuyển cuộc gọi, câu nói đầu tiên của Trần Vĩ là: Lão đệ ! Tối hôm qua cậu ở trong phân xưởng làm cái gì ! Làm gì mà cả một buổi tối không đi ra !

Chờ đã!

Trần Vĩ nói cái gì?

Hắn nói tối hôm qua? Tối hôm qua tôi làm gì? Nguyên buổi tối đều không đi ra? Hắn nói như vậy , nói cách khác hắn cũng cho rằng bây giờ là sáng sớm , như vậy , hiện tại chính là sáng sớm , tôi không ở trong ảo giác . Nếu không thì hai chúng tôi đều tiến vào ảo giác !

Tôi nói: “Trần ca , một hai câu không thể nói rõ ràng , anh hãy ở văn phòng tổng trạm chờ tôi” . Tôi liền trở về .

Sau đó tôi lại lấy điện thoại di động ra , gọi cho chú trung niên , hỏi: “Đại thúc , bây giờ là ban ngày , hay còn là buổi tối “

Chú trung niên nói: “Sáng sớm , chín giờ mười phút . Làm sao vậy?”

Tôi ừ một tiếng , cúp điện thoại. Bởi vì tôi không xác định được chú trung niên có phải cũng là ảo giác của tôi hay không, là hình ảnh tưởng tượng trong trong tiềm thức của tôi.

Quan trọng nhất là , tôi không biết hiện tại , đến tột cùng là ở trong ảo giác , hay là ở thế giới thực

Nếu như là ở thế giới thực, vậy tại sao tôi đang ở nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại thành, đột nhiên lại chạy tới văn phòng trong nội thành?

Hơn nữa thời gian cũng từ tối hôm qua đã biến thành sáng sớm hôm nay , sao có thể có chuyện đó?

Tôi mau mau gọi một chiếc xe taxi , đã đến xưởng đốt cháy, tôi nhất thời đổi ý , nói: Bác tài , dừng ở đây đi.

Tôi đứng ở xưởng đốt, ở đường số 14 chờ xe bus, sau khi lên xe liền gặp người quen, là Quánh sư phó.

A , Tiểu Lưu a, mấy ngày nay không gặp ngươi , đi đâu thế? Vừa mới lên xe , Quách sư phó liền hỏi tôi.

Tôi cười nói: Có chút việc gấp , không về nữa .

Quách sư phó nói: Tiểu Lưu a, không phải ta nói ngươi…tiền lương ngươi gấp đôi của chúng ta , còn lái có một chuyến , cố gắng quý trọng đi, hai ngày trước ngươi không ở đây , không biết tên Trần Vĩ kia phát hỏa lớn thế nào đâu, còn tuyên bố cho ngươi cút đi! Có điều, ngươi cũng rất có bản lĩnh a, sắp tới , Trần Vĩ sẽ không nổi giận .

Nghe Quách sư phó nói như thế , tôi cảm thấy , tôi không ở trong ảo giác !

Về tới tổng bộ, tôi đi thẳng đến văn phòng, Trần Vĩ lo lắng đi đi lại lại trong phòng làm việc. Thấy tôi trở về, liền lôi kéo tôi tiến văn phòng, đóng cửa lại .

Lão đệ , buổi tối hôm qua cậu đi vào bên trong phân xưởng làm cái gì? Tôi chờ cậu đến hơn nửa đêm ah !

Tôi nói: Trần ca , anh nói cho tôi biết trước , tối hôm anh theo tôi đi cùng đi vào sao?

Trần Vĩ nói: “Cùng vào ah . Hai ta tiến vào bên trong phân xưởng, sau đó đi thẳng về phía trước , ở trước cửa một gian phòng làm việc, cậu nói để cậu vào trước, sau đó cậu tiến vào , ta một mực chờ ở bên ngoài , đợi rất lâu, gõ cửa cũng không ai trả lời , ta liền mau chóng rời đi ah.”

Tôi vỗ đầu một cái , nói: “Hai ta đều tiến vào ảo giác !”

Sự việc tôi trải qua, kể với hắn, hắn nói không đúng. Sự việc hắn trải qua với sự việc tôi trải qua cũng hoàn toàn không giống nhau. Vì lẽ đó , trong nháy mắt khi tiến vào phân xưởng, hẳn là hai chúng tôi đều tiến vào ảo giác, ai cũng không nhìn thấy ai .

Về phần tôi, trong nháy mắt tôi đẩy cửa văn phòng ra, hẳn là tôi đã rời khỏi ảo giác , nhưng nguồn sức mạnh này đến tột cùng là sao? Là từ đâu tới?

Đột nhiên , tôi nghĩ đến Mắt Quỷ, trong lòng cả kinh , tự nhủ chẳng lẽ là mắt quỷ đang cứu tôi? Lúc tôi đẩy cửa phòng ra, Mắt Quỷ mạnh mẽ xoay chuyển thời không (không gian, thời gian), làm tôi mang ảo giác, để cho tôi dịch chuyển vị trí , tránh né cạm bẫy của chú Quỷ?

Nhị gia đã nói, nắm giữ mắt quỷ chân chính, đặc biệt là sau khi hai mắt Âm Dương dung hợp, liền có thể thăm dò quá khứ vị lai , nhưng tôi chưa từng nghe nhị gia nói có khả năng xuyên đến tương lai?

Như vậy , thời gian một đêm này, đến tột cùng làm sao mà biến mất? Đêm đó bên trong phân xưởng lại xảy ra chuyện gì?