Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 116: RỐT CUỘC LÀ TA ĂN MIẾNG THỊT GÌ?

Cái này đúng là nằm ngoài sự dự liệu của tôi, nhìn miếng thịt trắng kia, tôi nghĩ đến miếng thịt bên trong vỏ sò, dưới cái nhìn của tôi, miếng thịt đơn độc bị lấy ra còn có thể nhúc nhích, chỉ có thịt sò, huống hồ nơi này lại là đáy biển.

Miếng thịt trắng kia, ước chừng to bằng nắm đấm trẻ con, giấu ở phía dưới ba chiếc lọ. Chú trung niên nhìn chằm chằm miếng kia thịt, trong mắt chậm rãi lộ ý nghĩ.

“Nhị gia, ngươi nhìn kỹ một chút, miếng thịt này có phải là…”

Lời mới nói được một nửa, nhị gia tức giận quát một tiếng câm miệng!

Sau đó, đuôi mắt tôi phát hiện nhị gia lặng lẽ hướng về tôi liếc mắt một cái. Tựa hồ không muốn để cho tôi nghe được mấy câu này.

Tôi không hé răng, Lê Nguyên Giang kiến thức về biển phong phú, nhìn chằm chằm miếng thịt cũng lắc đầu, vật này hắn cũng chưa từng thấy.

Nhị gia trầm mặc chốc lát, từ trên quần áo của chính mình, kéo xuống một miếng vải. Bao vây lấy tay phải của chính mình, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí một đem tay phải thăm dò vào trong hộp đá, lúc chạm đến chiếc lọ màu đỏ, nhị gia nói tiểu âu phục, ngươi cầm một bình đi.

Sau đó lại cầm ra chiếc lọ màu xanh đưa cho Lê Nguyên Giang, cuối cùng đưa lọ màu tím cho tôi.

Chiếc lọ không có độc, bởi vì nhị gia dám đưa cho chúng tôi. Nếu như vậy, nhị gia vải bao lấy bàn tay, hẳn là e ngại miếng thịt trắng trong kia?

Chẳng lẽ miếng thịt trắng kia có kịch độc?

Tôi đangsuy nghĩ. Nhị gia từ sau eo rút ra loan đao, cẩn thận từng li từng tí một, gảy miếng thịt trắng kia. Tôi dùng đèn pin cầm tay chiếu vào miếng thịt trắng, rõ ràng nhìn thấy miếng thịt trắng lại bắt đầu chậm rãi nhúc nhích.

Nhị gia không nói lời nào, lần thứ hai dùng loan đao gảy miếng thịt trắng, miếng thịt trắng lần thứ hai lại nhúc nhích mấy lần.

Nhị gia tiếp tục gảy, mỗi một lần dùng loan đao gảy một hồi, sau đó dừng lại một chút, để miếng kia thịt trắng nhúc nhích.

Chúng tôi đều bối rối, thầm nói nhị gia đây là đang làm gì? Già đầu người như thế rồi vẫn còn đùa nghịch? Bốn phương tám bị trùng trát bay vây. Vào lúc này thoát thân mới là cách tốt nhất.

Có thể nhị gia không để ý tới chúng tôi, hắn dùng loan đao gảy một hồi , đợi thịt trắng ngừng nhúc nhích. Hắn liền tiếp tục gảy, như vậy qua lại, sau khi lặp lại mười mấy lần, mắt thấy miếng thịt trắng kia muốn di chuyển, nhị gia nói nhiều lời, trực tiếp một tay tóm lấy miếng thịt trắng kia, nghiêng đầu hét lớn A Bố, há mồm!

Cái gì?

Tôi trừng mắt nói nhị gia, người muốn làm gì?

Miếng thịt trắng kia ở trong tay nhị gia tốc độ nhúc nhích từ từ tăng lên, nhị gia nói nhiều, cái tay còn lại bóp lấy cằm của tôi. Trực tiếp đem miệng tôi mở ra.

Nhị gia công phu rất cao, cái này tôi biết, đôi bàn tay nhìn như khô gầy kia, kì thực mạnh mẽ như kìm sắt. Lần này bóp miệng ta mở thành hình chữ O!

Đùng!

Nhị gia tay phải cầm lấy miếng thịt to bằng nắm đấm trẻ con kia, trực tiếp nhét vào trong miệng tôi, tát một cái. Ngay lập tức một mùi máu tanh ập vào óc tôi.

Bởi nhị gia nhét rất mạnh, rất dùng sức, một tát này trực tiếp đem thịt trắng từ trong miệng tôi vỗ tới bên trong yết hầu, tôi không biết vị của nó như thế nào, ực một cái, liền mạnh mẽ nuốt vào trong bụng.

Thịt trắng theo thực quản của tôi lướt xuống đến trong dạ dày, một chuỗi cảm giác này, lại như uống một hớp lớn nhựa cao su, dính không chịu được!

Phun!

Tôi ôm lấy cổ của chính mình, cảm giác buồn nôn từ trong cổ truyền đến, nhưngbất kể tôi cố gắng như thế nào, trước sau đều không nôn gì bất cứ cái gì.

Tôi hét lớn nhị gia! Người không phải là muốn hại tôi chứ!

Nhị gia trừng hai mắt nói đừng nói chuyện! Chịu đựng cảm giác buồn nôn kia một lát, tuyệt đối đừng phun ra!

Lê Nguyên Giang ngu đột xuất, đứng ở một bên, cũng không biết nên nói cái gì. Nhưng sắc mặt của chú trung niên, tôi rõ ràng cảm giác không đúng.

Trên mặt hắn có tức giận!

Không sai, tôi cảm giác được, trên mặt hắn có tức giận, hơn nữa lúc khóe mắt liếc nhìn nhị gia, tựa hồ mang theo một luồng hung quang (tức giận).

“Nhị gia, ngươi làm như thế,có phải không hay lắm không? Vật này là mọi người cùng nhau phát hiện, ngươi liền trực tiếp cho một mình A Bố ăn?” Chú trung niên ngữ khí rất lạnh.

Nhị gia nghiêng đầu liếc mắt nhìnchú trung niên, cũng lãnh đạm nói ngươi là muốn nghe ta giảng đạo lý, hay muốn cùng ta đánh nhau?

Chú trung niên cười cười, nói nhị gia là trưởng bối, dĩ nhiên muốn nghe nhị gia giảng đạo lý.

Nhị gia hừ lạnh một tiếng, nói với thể chất bây giờ của ngươi, lại muốn muốn ăn thứ này, Phạm Diễn thần thụ có thể tái sinh thân thể của ngươi, ngươi còn muốn cùng A Bố tranh cái gì?

Chú trung niên sửng sốt một chút, nói có thể Phạm Diễn thần thụ dù sao cũng không sinh trưởng ở trên người ta , ta muốn tái tạo thân thể, cần phải đi đến núi Long Hổ.

Nhị gia nói ngươi muốn tái tạo thân thể, phải đi đến núi Long Hổ, ngươi nhớ kỹ, thân thể của ngươi đã không phải là máu thịt, miếng thịt này,dù ta đem toàn bộ cho ngươi, cũng vô dụng, hiểu không?

Cảm giác buồn nôn của tôi, luẩn quẩn mãi không hết, cũng không chú ý bọn họ nói cái gì, mãi một lúc sau mới tốt một chút, vốn là có chút cảm giác đói bụng, bây giờ cũng không còn thấy nữa.

Lê Nguyên Giang nâng tôi dậy, nhị gia hỏi A Bố, cảm giác thế nào?

Tôi dùng ống tay áo lau nước miếng trên khóe miệng, nói hiện tại không còn buồn nôn nữa, cũng không đói bụng, chắc là dịch dạ dày đem miếng thịt tiêu kia hóa hết rồi.

Nhị gia gật gật đầu, nói như vậy là tốt rồi.

“Đúng rồi, nhị gia, miếng thịt trắng này là gì?” Tôi nhỏ giọng hỏi một câu, nhị gia khoát tay áo một cái, ra hiệu tôi không nên hỏi nhiều.

Lúc này nhị gia nói với ba người chúng tôi, có câu từ thô tục ta phải nói, ở quỷ cung này, kế vặt có thể có, nhưng không đoàn kết nhất định không đi ra được! Ai dám tính toán này nọ, mẹ nó, đừng trách lão tử không khách khí! Ở đây hết thảy đều phải nghe theo lão tử!

Lúc nói lời này, nhị gia vô tình hay cố ý nhìn chú trung niên, mà chú trung niên cúi đầu, không nói một lời.

Nói xong, nhị gia ra hiệu cho bốn người chúng tới gần bệ đá đặt yêu ham, sau đó nói, đem chiếc lọ trên tay các ngươi mở ra, để lên bệ đá, không cần lo.

Ba người chúng tôi mở nắp bình, một mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra. Cũng không biết dòng máu trong ba bình nhỏ như thế nào, mùi máu tanh vô cùng, chúng tôi đứng xung quanh đều tràn ngập mùi máu tanh.

Thực sự không nhịn được, chúng tôi dùng cánh tay che miệng lại? . Đúng vào lúc này, chuyện quái dị phát sinh.

Những con trùng trát lít nha lít nhít, trước sau vây quanh ở gần bệ đá yêu ham, lúc này lại như là gặp phải ôn thần, thất kinh hướng về bốn phương tám hướng mà bò, tốc độ bò của những trùng trát này rõ ràng tăng nhanh, chúng nó đạp ở trên người đồng loại, không mục đích, bò loạn.Trùng trát ở trong bóng tối bò càng ngày càng chậm. Giống như muỗi sau khi đốt nhang muỗi, tốc độ bay ngày càng chậm. Không lâu sau, những con trùng trát kia chậm rãi ngừng lại, những con trùng trát khác đạp ở trên người chúng nó, cũng không nhúc nhích.

Bất chợt một loạt trùng trát ngay lập tức bị chết, toàn bộ trùng trát trong đại điện mới bắt đầu thất kinh, bò loạn, cuối cùng chậm rãi dừng ở một chỗ, quá trình này nhiều lắm là mất mười phút!

Tôi âm thầm cảm thán, bên trong quỷ cung dưới biển này thực có nhiều chuyện kì lạ, có câu nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lời này thật là không sai.

Chỉ có điều có một vài cổ nhân đều rất ích kỷ, tỷ như nhân sĩ võ lâm, tuyệt học chỉ truyện người trong nhà. Y dược thế gia, tuyệt thế phương pháp điều chế và phối thuốc cũng tuyệt nhiên không truyền cho người ngoài. Còn có rất nhiều bí thuật, cổ thuật, đều vì như vậy chậm rãi thất truyền.

Loại bí thuật Diêm La che trời này, may là nhị gia có nghe thấy. Lỡ như nhị gia lão tiền bối cũng chưa từng nghe tới phương pháp luyện chế cùng với phương pháp khắc chế, vậy hôm nay chúng tôi đã sớm bị vô số trùng trát gặm thành xương trắng.

Chính lúc đang suy tư, tôi mơ hồ thấy trên cánh tay mình có gì đó không đúng. Vốn là khắp người tôi bị trùng trát cắn ra vô số vết thương nhỏ, những vết thương này tuy rằng không lớn, không thũng (?), không ngứa, nhưng cũng đau!

Giờ khắc này tôi kề sát mặt ở trên mép cánh tay nhìn, những vết thương kia bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, thật giống như tôi chưa từng bị cắn. Tôi liền liếc mắt nhìn cánh tay phải, phát hiện vết thương bên trên, cũng đang dần khép lại hết, chỉ có điều có vài vết thương sâu, khả năng sẽ có một chút dấu vết.

Nhìn tới vết thương trên đùi, trên chân với vết thương trên cổ, đó là những nơi bị cắn ác nhất, tôi xốc ống quần lên nhìn một chút, phát hiện những vết thương này cũng đang khép lại.

Bên trong máu của người đều có tiểu cầu, dùng để đọng lại trên vết thương, phòng ngừa dòng máu liên tục chảy ra. Sau đó vết thương sẽ từ từ khép lại, cái này tôi biết, nhưng tôi phát hiện tốc độ khép lại vết thương có vẻ như có chút nhanh hơn?

Trong đầu lóe lên , tôi nghĩ là do nhị gia mạnh mẽ bắt tôi nuốt miếng thịt trắng kia!