Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 73: 20 NĂM TRƯỚC LÀ CÔ ẤY

Nước mắt nhanh chóng trào ra khỏi hốc mắt tôi, Cát Ngọc quay đầu lại, trên gương mặt đã lướt xuống dưới hai giọt nước mắt pha lê.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, những suy nghĩ quay trở lại, hai mươi năm trước…

Năm ấy, trong thôn có cư dân ngoại tịch đến, là một bà lão hơn 50 tuổi, mang theo một bé gái. Lúc đó bà lão kia quần áo cũ nát, muốn ngụ lại trong thôn này, liền đi tìm trưởng thôn.

Bào lão này không cách nào cung cấp được địa chỉ ban đầu, chỉ nói mình ở trong núi. Sau đó trưởng thôn thấy thương hại, liền tìm cho bà ấy một mảnh đất, cho họ sống trong nhà của một cựu chiến binh dưới gối không có con mà chết đi từ nhiều năm trước.

Bà lão kia tên là gì, tôi cũng không biết, lúc này tôi vẫn đang mặc quần yếm chạy trên đường. Trẻ con trong thôn rất ít, hơn nữa có một số đứa trẻ hơi lớn hơn còn rất nghịch ngợm, thường đi tắm sông, hoặc là trộm khoai lang. Mẹ tôi sợ tôi học thói xấu, nên không cho tôi chơi với bọn nó.

Mà đứa bé gái được bà lão mang theo kia, vừa vặn cô bé đó cũng rất hướng nội, ở trong thôn cũng không có bạn.

Có một ngày tôi đi ngang qua sân nhà cô bé đó, thấy cô bé đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất vẽ vời, cô ấy vẽ một mặt trời, một xe hơi nhỏ, vẽ cực kỳ đẹp.

Tôi nói: “Chị ơi vẽ đẹp như vậy, có thể dạy em được không?”

Cô bé ngẩng đầu, con ngươi sáng ngời tràn ngập ý cười, nói: “Em muốn học à? Chị có thể dạy em a”.

Bắt đầu từ ngày đó, hai chúng tôi thường thường cùng nhau chơi, bà lão kia hay gọi cô bé là nha đầu, tôi vẫn không biết tên của cô ấy là gì, liền gọi là chị Nha Đầu. Có lúc tôi đến nhà tìm cô ấy chơi cùng, bà lão kia còn cho tôi ăn kẹo, xoa đầu tôi, hỏi tôi tên là gì.

Sau nửa năm, hai chúng tôi từ xa lạ trở nên quen thuộc.

Có một ngày chạng vạng, cô ấy nói muốn lên núi hát một ít hoa trứng gà, hỏi tôi có đi hay không. Tôi nói đi chứ, cũng không có chuyện gì làm.

Ở trên con đường cổ chật hẹp, cô ấy nắm bàn tay nhỏ của tôi, chậm rãi đi lên ngắm hoàng hôn, tôi mơ hồ nhớ rằng đồng ruộng hai bên đường cổ nở đầy hoa cải dầu vàng óng.

Đang trên đường, bỗng nhiên tôi nghe được một âm thanh khóc nức nở, ngẩng đầu nhìn lên, chị Nha Đầu trên mặt chảy đầy nước mắt, giọt nước mắt chảy xuống gò má, nhỏ ở trên tay tôi.

Tôi ngẩng đầu, ngây thơ hỏi: “Chị Nha Đầu, làm sao lại khóc vậy?”

Cô ấy dụi khóe mắt và nói: “Tiểu Bố, em biết thế nào là ly biệt không?”

Tôi lắc đầu một cái, nói: “Không biết a”.

Cô bé ngồi xổm người xuống, vuốt khuôn mặt nhỏ của tôi, vừa khóc: “Tiểu Bố, ngày mai chị phải rời khỏi nơi này, chúng ta sẽ phải xa cách nhau, khả năng cả đời này sẽ không thể gặp lại”. Nói xong, cô bé ôm tôi khóc.

Tôi lúc đó cũng muốn khóc, khả năng là bị chị Nha Đầu cảm hóa tâm tình, tôi hỏi chị Nha Đầu có thể đừng đi hay không, mẹ tôi không cho tôi chơi cùng mấy đứa nhỏ trong thôn, chị ấy đi rồi tôi không có bạn.

Trên mặt cô ấy mang theo nước mắt, cười nói: “Tiểu Bố, tụ tán ly biệt, những đứa trẻ như chúng ta không cách nào nắm giữ được”.

Tôi nói: “Không có biện pháp nào để hai chúng ta vĩnh viễn bên cạnh nhau sao?”

Chị Nha đầu cười, ngồi xổm người xuống véo mặt tôi, nói: “Em cưới chị, hai ta liền có thể vĩnh viễn bên cạnh nhau”.

Tôi nhất thời vui lên, nói: “Chị Nha Đầu, em cưới chị thì hai chúng ta có thể vĩnh viễn cùng nhau chơi? Tốt lắm a, vậy ngay bây giờ liền cưới!”

Chạng vạng ngày đó, hai chúng tôi đều nín khóc mỉm cười, tôi rất cao hứng vì nghĩ ra được biện pháp có thể mãi mãi được ở bên cạnh chị Nha Đầu, tuy rằng lúc đó tôi không biết cái từ cưới là hàm nghĩa gì.

Chỉ là, tôi ngây thơ, lúc cùng ngắm ánh dương chiều tà, chị Nha Đầu khom người hôn trên mặt tôi một cái, sau đó liền ngồi xuống đất gục đầu vào ngực tôi và khóc.

Tôi ôm chị Nha Đầu, nói: “Chị Nha Đầu, sao chị vẫn khóc?”

Cô ấy không lên tiếng, khóc hồi lâu, từ lúc đi trên con đường cổ từ từ về nhà, dọc con đường hai chúng tôi đều không nói thêm một câu nào.

Ngày hôm sau, lúc tôi đi tìm chị Nha Đầu cùng chơi. Người trong thôn nói rằng bà lão đã mang cô bé kia đi rồi, từ sáng đã rời đi.

Trái tim tôi như bị búa tạ mạnh mẽ đập một cái, những ngày sau đều ăn không ngon, ngủ không yên. Sau đó cha mẹ khuyên tôi, nói tương lai có thể gặp lại được cô bé đó, nói tôi nên ăn nhiều cơm hơn, nếu không tôi sẽ không cao lên, chị Nha Đầu sẽ không chơi với tôi nữa.

Sự thực chứng minh, cha mẹ tôi có phương pháp nịnh trẻ con rất hữu hiệu.

Tôi nỗ lực học tập, ăn nhiều cơm, và mấy năm sau thành tích học tập tốt, thân thể cũng phát triển, tôi cũng dần dần lãng quên chị Nha Đầu, nhưng thỉnh thoảng tình cờ thấy một cô bé tóc thắt bím, tôi đều sẽ nhìn chằm chằm.

“Chị Nha Đầu, là em sao?”. Bởi vì năm đó tôi mới bốn tuổi, những chuyện lúc đó không thể nhớ kỹ được, nhưng chuyện này làm tôi sâu sắc nhớ kỹ cái từ biệt ly.

Cát Ngọc lau nước mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Tôi ôm lấy Cát Ngọc, đem cô ấy kéo vào trong ngực, dùng sức ôm.

Tôi nghĩ tới hồi trước Đao Như đã cùng tôi nghe bài hát này, lúc này tôi mở nhạc trên xe lên, bài hát đầu tiên chính là bài này!

Âm điệu quen thuộc một lần nữa truyền đến.

“Ai đang dùng tỳ bà gảy một khúc Đông Phong Phá, năm tháng ở trên tường bóc ra từng mảng ta nhìn thấy khi còn bé, còn nhớ năm ấy chúng ta còn rất nhỏ tuổi, mà bây giờ tiếng đàn thăm thẳm, ta chờ đợi nhưng chàng chưa từng nghe thấy”

“Ai đang dùng tỳ bà gảy một khúc Đông Phong Phá, lá phong đem câu chuyện nhuộm màu kết cục mà ta đã thấy, đường cổ xưa ta nắm tay chàng đi qua, hoang thuốc lá cỏ dại năm tháng, liền ngay cả biệt ly đều cùng trầm mặc”.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, lúc trước Đao Như ở trong khách sạn cùng tôi nghe khúc Đông Phong Phá này, khả năng chính là đang ám chỉ với tôi, nhưng lúc đó tôi còn chưa đi núi Long Hổ, Đao Như lại không dám đem lời nói rõ ràng. Vì lẽ đó muốn dùng ca từ trong ca khúc này để ám chỉ cho tôi.

Chỉ tiếc tôi quá ngốc, căn bản nghe không hiểu có ý gì.

Tôi ôm Cát Ngọc nước mắt rơi đầy trên mặt, tôi thật sự khó có thể tin được lúc tôi còn sống có thể gặp lại được cô ấy, có thể được ôm chị Nha đầu một lần nữa, cái cảm giác này thực sự tốt.

Đột nhiên, tôi dùng sức cắn đầu ngón tay của chính mình. Đau! Thật đau.

Cát Ngọc sợ hết hồn, vội vàng đem ngón tay của tôi từ trong miệng lôi ra, nói: “A Bố, anh làm gì vậy!”

Tôi nói: “Anh sợ đây chỉ là giấc mộng, chỉ có giấc mộng mới chân thực như vậy, mới tươi đẹp như vậy”.

Cát Ngọc nói: “Lúc anh bị ác quỷ quấn quanh người, em vẫn cổ vũ anh, vẫn an ủi anh. Lúc anh đi núi Long Hổ, em để cho Đao Như ám chỉ, làm cho anh biết em chính là nha đầu năm đó, may là anh vẫn tiếp tục kiên trì, không thì anh sẽ phát điên mất”.

Buổi tối hôm đó, tôi lôi kéo Cát Ngọc đi ăn một bữa tối dưới ánh nến, mấy tháng này kiếm được nhiều tiền lương, cũng tiêu gần hết rồi, nhưng vì cao hứng quá.

Làm tiếp nửa năm nữa công ty sẽ cho nhà, tôi dư tiền dùng, nên tiêu liền tiêu.

Buổi tối tôi trở lại văn phòng,trước khi xuất phát chuyến, Cát Ngọc gọi điện cho tôi: “Đồng xu kia nhất định anh phải giữ cho cẩn thận, tìm cơ hội dùng đồng xu để nhìn xem xương sườn chú trung niên khắc chữ gì, đối với chúng ta sẽ có hữu dụng”.

Tôi ừ một tiếng, liền cúp điện thoại.

Mà lúc tôi xuất phát chuyến, tôi mơ hồ thấy có gì không đúng, từ khi tôi tới căn nhà cũ Dân quốc kia, trên xe bus lại bắt đầu xuất hiện chuyện quỷ dị.

Có một người phụ nữ vừa đứng vừa bế con, trong tay còn dắt một đứa bé, sau khi lên xe hỏi tôi: “Anh này, một đứa còn bú sữa, một đứa không đủ 1m2, có thể chỉ mua một vé xe được không?”

Tôi nói: “Được, không có chuyện gì, buổi tối cũng không có nhiều người ngồi xe, cô ổn định chỗ ngồi đi, tôi xuất phát chuyến”.

Người phụ nữ nhét một khối tiền, luôn mồm nói cảm ơn, nhưng lúc xoay người rời đi, đứa con trong l*иg ngực bỗng nhiên nhếch môi cười với tôi, không biết là do ánh đèn quá mờ hay là xảy ra chuyện gì, tôi nhìn thấy đứa trẻ kia trong miệng toàn là máu!

Trẻ con không phải bú sữa sao? Làm sao miệng lại đầy máu tươi?

Tôi cả kinh, thầm nói xong đời rồi! Đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường, khẳng định đây chính là oan hồn trên xe bus số 14, khả năng đêm nay sẽ lại xảy ra chuyện.

Lúc lái xe, tôi gọi cho chú trung niên một cuộc điện thoại, nói với hắn hãy mau mau chạy đến trạm xưởng Tiêu Hóa, nếu như chậm trễ thì hai chúng tôi cùng cầu hướng lên trời đi.

Khi xe đến xưởng Tiêu Hóa, đợi sau mấy phút, chú trung niên đã lái xe tới, tôi chuẩn bị cầm thật chắc đồng xu Khang Hy thông bảo, lúc chú trung niên cách chỉ còn mười mấy mét, tôi lặng lẽ đặt đồng xu lên mí mắt.

Cách quá xa, tôi chỉ mơ hồ thấy cây xương sườn thứ mười hai của hắn lập lòe ánh sáng yếu ớt, rất nhạt. Lúc hắn đến gần hơn một chút, tôi giả vờ dụi mắt, cầm đồng xu lên rồi một lần nữa nhìn qua lỗ. Khi nhìn, tôi không nhịn được kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Làm sao có khả năng?”

———-