Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 5: Giây cuối cùng của bà nội

Cứ vậy mà suy ra thì chỉ cần lái xe buýt số 14 đều sẽ chết.

“Minh Tử, con mau mau đến trung tâm bệnh viện đi, bà con đột nhiên phát bệnh, … có khả năng không chịu nổi.” Nghe xong trong lòng tôi run lên một hồi, cánh tay cũng bắt đầu run rẩy,tôi thậm chí cảm thấy ngọn gió lạnh thổi qua lung.

Bà nội đột phát bệnh, có thể hay không có quan hệ tới ta?

Tôi rời xe buýt trực tiếp gọi một chiếc taxi đi tới trung tâm bệnh viện. Đứng ngoài phòng bệnh bệnh hìn thấy bà nội, bà híp mắt cười, trên mặt che dưỡng khí, bà đã không thể hô hấp và phải dung hô hấp nhân tạo để duy trì mạng sống.

Trong phòng bệnh cha mẹ người thân đều hồng mắt đi ra ngoài, mẹ tôi nói: ” Bà nội muốn nói chuyện một mình với con.”

Hai quai hàm của tôi cúng lai như muốn khóc. Đi tới trước giường bệnh của bà nội, bà run rẩy giơ tay lên ,tôi đỡ lấy nắm chặt đôi tay gầy gò tiều tụy của bà, bà bỏ ra mỉm cười nói với tối: “Minh Tử từ khi nào đã hẹn hò rồi?”

Tôi sững sờ, vừa mới bắt đầu đã nó chuyện không rõ ràng, bà nội là hỏi tôi có hay không hẹn hò rồi, sao bà lại quan tâm việc này?

Không chờ tôi trả lời, bà nội ngoẹo cổ, nhìn bên trái tôi nói: “Cháu gái năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai Mươi hai à? Tiểu Minh Tử nhà ta cũng mới hai mươi sáu thôi, ha ha, nữ đại 3 ôm gạch vàng, nam đại 4 sinh quý tử. Rất xứng.” Bà cười vui vẻ sung sướиɠ.

Bà lại nói tiếp: “Cháu gái ngoan, Minh tử nhà ta từ nhỏ đã là tính khí quật, saukhi các cháu cưới nhau, hai đứa nên nhường nhịn, nghe lời.”

Bà nội lại quay về bên trái tôi, thỉnh thoảng nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười, cuối cùng còn vươn tay trái ra, ở trong hư không vồ một hồi, sau đó lại đưa tay phải ra nắm lấy tay tôi, sau đó hai cái tay sáp nhập ở cùng nhau.

Minh Tử , cô bé ấy từ nhỏ sống vất vả bạc mệnh, muốn cùng cháu sinh sống, con có thể lấy được người ta thì đói xử tốt với cô ấy một chút.”

Tôi choáng váng. Thấy tôi sững sờ, bà nội nghiêm khắc nói: “Minh Tử, sao lại có thái độ này?”Không muốn sao? Người ta khuê nữ lông mày rậm mắt to rất dễ nhìn, đồng ý theo cháu –cái tên tiểu tử nghèo, ngươi còn không đồng ý?”

Bà nội ngữ khí rất nghiêm khắc, nhưng kỳ thực rất vui, tôi cho rằng bà nội hồi quang phản chiếu, người đã bị hồ đồ rồi, liền cản vội vàng gật đầu: ” Vâng! Đúng vậy, cháu sẽ đối tốt với cô ấy .”

“Được rồi, cháu gọi mọi người vào đi, ta dặn dò một chút về hậu sự.”- Bà nội mỉm cười nhìn ta một chút, lại nhìn ta bên trái một chút.

Tôi đi ra ngoài, cha mẹ người thân không ai chú ý tới , bọn họ tràn vào phòng bệnh sau khi bà mất, nhanh chóng kết thúc thủ tục ra viện, đi về nhà.

Bà nội đi rồi. Có người nói trước khi đi bà cười, cha mẹ người thân không biết bà nội tại sao lại rất vui.

Tôi gọi điện thoại cho Trần Vĩ, nói một hồi ngắn gọn mọi chuyện.Không chờ anh ta an ủi, tôi liền trực tiếp cúp điện thoại. Cha mẹ người thân đều thu xếp hậu sự cho bà nội, còn tôi một thân một mình đi tới chỗ ruộng đồn vắng vẻ.

Tôi quay về đồng ruộng hoang vu hét lớn: ” Con mẹ nó ngươi đến cùng là ai, ngươi có gan đi ra! Ngươi lại rat ay với một bà lão đúng là mất hết nhân tính!”

Không biết mắng bao lâu, tôi ngồi xổm xuống khóc lên, tôi không biết bà nội chết thì với tôi có quan hệ hay không? Nghĩ lại những lời nói trước khi bà mất, tôi cảm giác trước khi bà ra đi không phải là hồ đồ.

Khi còn bé nghe sư ở chùa giảng, người ở trước khi chết, dương khí yếu nhất, sẽ nhìn thấy một ít thứ không sạch sẽ.

Tôi bất lực, rất sợ hãi. Tôi không biết nếu đối mặt còn sẽ xảy ra chuyện gì.

Ở nhà giữ đạo hiếu một tuần. Sau khi bà mất quá 7 ngày tôi lúc này mới đi làm một lần. Tâm tĩnh cũng tốt hơn, cũng nghĩ rõ ràng rất nhiều việc: Phật nói vốn không là một vật, nơi nào chốn bụi trần, bà nội đi rồi, kỳ thực là đi hưởng phúc.

Ngồi xe trở lại văn phòng, tôi đi thẳng đến Trần Vĩ văn phòng nước cũng không uống.Lúc đó anh ta đang điền thời gian xuất phát, thấy tôi vội vội vàng vàng xông tới, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu lưu, gấp cái gì đây? Chuyện trong nhà thế nào rồi?”

Ta gật đầu, nói: “Anh Trần, cái kia… tôi định từ chức.” Tôi ấp úng một hồi không tìm được cớ gì, đơn giản đi thẳng vào vấn đề.

Trần Vĩ sững sờ, hỏi: “Không khỏe chỗ nào mà làm gì phảitừ chức ? Sẽ không là bởi vì chuyện trong nhà chứ?”

Tôi nói không phải, mấy ngày nay có chút chuyện khác, không thể phân thân, vì lẽ đó đã nghĩ từ chức.

Trần Vĩ thấy buồn cười nói: Có chút việc liền muốn từ chức? Nếu là có việc gấp, tôi lại cho cậu nghỉ mấy ngày.”

Ta còn chưa nói, Trần Vĩ lại là nói một trận, nói lời ngon tiếng ngọt lại rất có lý, cuối cùng vừa thần bí cười nói: “Còn nhớ hay không tôi đã nói với cậu về định kỳ phúc lợi phân phát?”

Tôi gật đầu, anh ta lại nói: “Làm đủ nửa năm, công ty cho xe riêng, làm đủ một năm, công ty chonhà 100 mét vuông, cái này không phải là nói mò nha.”

Trên mặt tôi có chút mừng rỡ, nhưng ở trong lòng chửi bới, làm đủ nửa năm cho máy bay tư nhân cũng không làm, vị trí tài xế của sư phụ kia, người nào có kết quả tốt?

Hơn nữa từ khi tôi nhận lời mời lái chuyến này thì bà nội cũng bỗng nhiên tắc nghẽn cơ tim rời đi, tôi không biết điều này cùng xe buýt đường số 14 có quan hệ hay không? Tôi tận lực thuyết phục chính mình, tự nói với mình đây chỉ là trùng hợp.

Trên mặt tôi cảm xúc thay đổi không ngừng, Trần Vĩ vỗ bờ vai của tôi nói: “Mệt mỏi lại cậu nghỉ ngơi ba ngày,cố gắng vui đùa một chút, nếu không Trần ca dẫn cậu đi trong hộp đêm? Cái kia một em gái, chà chà trước ngực áng chừng rất tốt.”

“Thôi để tôi tự mình đi dạo.” Tôi đi ra văn phòng Trần Vĩ. Thời khắc này tôi cảm giác Trần Vĩ người này rất vô căn cứ.

Trở lại ký túc xá, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, tự nhủ nếu như Trần Vĩ không thả tôi đi, tôi liền trực tiếp không muốn tiền lương rời đi.

Liếc mắt nhìn trong ngăn kéo thẻ căn cước của cô gái , giày cao gót, nhẫn, dây chuyền, mấy thứ này hôm nay đều mang tới xe buýt đường số 14, rồi tả lại những thứ kia trực tiếp rời đi. Đang ddingj rời đi thì tôi bỗng nhìn thấy một từ giấy A4 nằm trên bàn. Tờ giấy được đặt ở chính giữa bàn, tôi sững sờ, , nghĩ thầm tờ giấy này không phải tôi thả.

Mở ra xem, bên trên viết như vậy một đoạn văn:

“Xe buýt Đường số 14, ngươi nhất định phải tiếp tục lái, nếu như ngươi đi rồi, thì linh hồn ngươi đến lái.”

Tay tôi run run, tờ giấy rơi xuống ở trên mặt đất, ta hô hấp càng ngày càng khó khăn, nghĩ thầm tờ giấy này là ai để trên bàn? Tôi suy nghĩ người có thể đi vào phòng kí túc xá chỉ có Trần Vĩ, anh ta là chủ quản, có chìa khoá ký túc xá, chẳng lẽ đây là Trần Vĩ nghĩ tôi đi, cố ý làm tôi sợ?

Như thế cũng không đúng! Bởi vì lúc bà nội tôi mất, tôi chỉ nói với Trần Vĩ tôi xin nghỉ mấy hôm.Còn chuyện từ chức thì hôm nay tôi mới nói, cũng chính là mười phút trước mới nói cho Trần Vĩ. Trong thời gian này, chúng tôi vẫn ở cùng nhau, cho nên tờ giấy này tuyệt đối không phải anh ta để lại.

Tôi nhìn tờ giấy, bên trong chữ viết nắn nót vô cùng, mà Trần Vĩ chữ viết thì lại viết ngoáy vô cùng, khẳng định không phải Trần Vĩ viết.

Tôi rơi vào trầm tư, tôi không biết lúc này là do quỷ hồn làm, hay là người khác đùa dai. Bởi vì gϊếŧ người nhiều phương pháp, nhiều kiểu loại, ví như Hoàng sư phụ mệt chết, hay là kẻ thù trong bóng tối bỏ thuốc, lai ví như vợ Chu sư phụ, đơn giản chỉ là tai nạn xe cộ, còn người đầu tiên nhận chức tài xế, có lẽ có khả năng là hắn mệt rã rời, không cẩn thận giẫm chân ga, đâm chết phụ nữ có thai, sau nghĩ thông thoát, vì lẽ đó cắn răng nói xe buýt đường số 14 mất linh.

Ngay cả xe buýt đường số 14 đãi ngộ tại sao lại cao như thế, hay là không phải là bởi vì chuyện ma quái, mà là bởi vì hiện tại đã không ai sẽ lái xe loại này kiểu cũ giao thông công cộng, nhân tài khó cầu, vì lẽ đó đãi ngộ mới tốt.

Trong nội tâm không ngừng mà đấu tranh, tôi cực lực khuyên can chính mình, tự nói với mình chỉ cần không làm những việc trái với luân thường đạo lý sẽ không có ma quỷ, như vậy có ma quỷ hy không nói tôi cũng không tin!

Nhưng mấy ngày trước tôi tận mắt thấy Hoàng sư phụ? Một tháng trước không phải ông ta chết rồi sao? Thế nhưng tại sao tôi lại có thể nhìn thấy ông ta? Việc này thật không biết nên lý giải như thế nào ? trong long tôi vô cùng rối rắm !

Tổng hợp toàn bộ truyện Xe Bus số 14 tại đây – Quay lại Trà Đá Truyện Ma để mỗi ngày xem 1 tập của  truyện nhéNgười dịch Phươnganh mori——

*vốn là không một vật, nơi nào chọc bụi trần: nôm na là ra đi không vướng bận bất kì thứ gì ở trần gian