Đệ Nhất Hầu

Chương 13

13. Có cơ hội kế tục.

Cho tới khi Nguyên Cát về tới chỗ ở vẫn còn thất thần.

"Đại tiểu thư vẫn còn tốt đúng không ạ?" Nhìn biểu tình của hắn, gã sai vặt hầu hạ hắn không khỏi lo lắng.

Cả thể xác lẫn tinh thần của Nguyên Cát đều ở trên người Lý Phụng An, sau khi người đó không còn nữa, thì chỉ có việc liên quan đến hai tỷ đệ Lý Minh Lâu mới có thể làm hắn thất thần.

Nguyên Cát không trả lời gã sai vạt, hắn cau mày không hiểu tiểu thư như thế nào.

Vốn dĩ hắn cho rằng tiểu thư rất lý trí cho nên muốn Minh Ngọc lập tức trở về Kiếm Nam đạo.

Nhưng nàng lại để cho Minh Ngọc thân cận với người của Lý gia, người Lý gia vốn cho rằng họ có thể kế thừa tất cả của Lý Phụng An, nhất là Lý Phụng Diệu, sau khi bị hắn hung hăng gõ một cái mới sống yên ổn, hiện tại thái độ của Minh Ngọc lại như này, bọn họ sẽ càng thêm càn rỡ.

Mà việc vừa rồi cũng thế, đại tiểu thư nhất định muốn thỉnh xin cho tiểu công tử kế tục chức vị, đương nhiên chỉ cần tiểu công tử có thể kế tục chức vị tiết độ sứ, chẳng sợ đó chỉ là danh nghĩa nhưng một khi tay cầm tinh tiết là bọn họ có thể đảm bảo ba từ Lý Phụng An ở Kiếm Nam đạo này dù đã chết cũng có thể sống lại, nhưng mà điều này có thể không? Tuy rằng mấy năm nay hoàng đế càng ngày càng thêm hoang đường....

Có phải đại tiểu thư quá trẻ con hay không?

Nhưng nhất cử nhất động của nàng lại không giống vậy.

Đại tiểu thư không hề có động tác gì, mặt nàng cũng bị tấm vải đen vây bọc che đậy, hắn không nhìn thấy biểu tình của nàng, chỉ có thể nghe thanh âm của nàng.

Vẫn là thanh âm quen thuộc ấy, nhưng khi cúi đầu lắng nghe lại có một cảm giác không rõ ràng, giống như người ngồi kia không phải một thiếu nữ 13 tuổi, trong thanh âm ấy có sự trầm ổn không thuộc về trẻ nhỏ, và trong đó còn trộn lẫn sát khí.

Gã sai vặt dâng trà lên, Nguyên Cát nhận lấy, cảm thụ hơi nóng tản ra từ lòng bàn tay. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn có thể xác định được, đó là sát ý. Khi đó đại tiểu thư đột nhiên hỏi Hạng đại nhân đang làm gì.

Sát ý này nhằm vào ai? Hạng đại nhân ư?

Có lẽ suy nghĩ của mình quá hoang đường rồi, Nguyên Cát nâng trà lên uống một hơi cạn sạch.

"Chuẩn bị một chút, ngày mai hộ tống Ngọc công tử về Kiếm Nam." Hắn nói.

Gã sai vặt vui vẻ đáp:

"Không cần chuẩn bị, muốn đi là có thể đi ngay."

Nguyên Cát gật đầu, buông chén trà xuống:

"Còn nữa, sắp xếp người vào kinh."

Vào kinh? Gã sai vặt ngẩn ra nhưng không dò hỏi chỉ "dạ" một tiếng rồi xoay người đi sắp xếp người, chợt Nguyên Cát gọi hắn lại.

"Chuyện vào kinh không cần nói cho bất luận kẻ nào." Nguyên Cát nói.

Gã sai vặt lại ngẩn người, hiện giờ đối với bọn họ mà nói, bất luận kẻ nào bao gồm Lý gia cùng với... Hạng Vân.

Từ khi đại nhân qua đời, bọn họ có việc sẽ thương lượng với Hạng Vân, tuy rằng người kia hiện tại là tiết độ sứ của Lũng Hữu nhưng trong mắt mọi người hắn vẫn là người của Kiếm Nam đạo.

Vậy mà cũng muốn giấu hắn, là việc trọng đại hay là người kia đã không còn đáng tin cậy nữa? Gã sai vặt không dò hỏi nhiều, biểu tình nghiêm túc thưa dạ.

Nguyên Cát biết, sau câu nói vừa rồi, thái độ của người phía dưới đối với Hạng Vân sẽ thay đổi, hắn không giải thích cũng sẽ không ngăn cản.

Hắn chưa từng không tin Hạng Vân, nhưng hắn chỉ nghe theo lệnh của Lý Minh Lâu và Lý Minh Ngọc.

Lý Minh Lâu muốn hắn làm chuyện này, không được nói với bất luận kẻ nào, vậy nàng không tín nhiệm Hạng Vân sao? Nàng cũng không đưa ra lời giải thích.

Còn nữa, nàng nói thiên hạ sẽ đại loạn, nói là từ phía Đông Nam bên kia.

Đông Nam đã xảy ra chuyện gì vậy? Nơi ấy đang ở dưới sự khống chế của An thị, An thị chính là gia tộc được hoàng đế sủng tín nhất.

Huống chi không hề có một chút tin tức gì.

Nàng không nói tin tức ấy tới từ đâu, chẳng lẽ là nghe được gì đó khi ở bên ngoài? Bọn họ từng ở trạm dịch ven đường, trong trạm dịch cũng có thể nghe được một chút tin tức gì đó, vậy người của Hạng gia có biết hay không?

Nguyên Cát duỗi tay đè đè cái trán, suy nghĩ trong đầu càng ngày càng hỗn loạn. Lần này, đột nhiên đại tiểu thư lại quay trở về, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nàng không nói. Hắn sẽ không hỏi, mặc kệ là do tính tình trẻ con không muốn gả hay là lý do khác, chắc chắn là có quan hệ với Hạng gia dù ít hay nhiều.

Hạng Vân.... Hạng Vân...

Nguyên Cát ngồi trong phòng yên lặng hồi tưởng, hắn muốn suy xét lại mối quan hệ giữa bọn họ một lần nữa.

...

...

Về việc của Hạng thị, Lý Minh Lâu cũng không cần nghĩ quá nhiều, nàng cũng buông tha cho ý niệm gϊếŧ Hạng Vân ở nơi này.

Nếu nàng ra lệnh cho Nguyên Cát gϊếŧ kẻ kia, cũng không phải là không được, nhưng mà sau khi gϊếŧ sẽ cực kỳ phiền toái. Phụ thân nàng mới mất, Minh Ngọc và nàng còn chưa đủ lực để khống chế Kiếm Nam đạo khi nghênh đón loại rung chuyển như này.

Mà thế lực của Hạng gia cũng không thể dễ dàng thanh trừ khỏi Kiếm Nam được.

Trước tiên, nàng chỉ có thể khiến cho đám Nguyên Cát nảy sinh chút đề phòng với Hạng Vân, rồi thay đổi lại phương thức ở chung với người Lý gia, không cho Hạng Vân có cơ hội tọa sơn quan hổ đấu hay ngư ông đắc lợi.

Hiện tại, nàng nhớ lại, việc Minh Ngọc triền đấu với Lý gia chắc hẳn là bút tích của Hạng Vân.

"Tỷ tỷ, đệ thật sự có thể kế tục phụ thân làm đại đô đốc sao?" Lý Minh Ngọc hỏi.

Lý Minh Lâu nhìn về phía Lý Minh Ngọc đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, tay chống lên mặt bàn nhìn nàng viết chữ. Trong phòng đã thắp thêm 2 ngọn đèn, ánh sáng rạng ngời chiếu vào khuôn mặt nho nhỏ khiến nó bừng sáng như ngọc.

"Có thể." Lý Minh Lâu gật đầu đáp.

Đúng là Minh Ngọc có thể kế tục chức vị tiết độ sứ Kiếm Nam đạo, ngay cuối năm nay. Sau khi Nguyên Cát chết không bao lâu, triều đình ủy nhiệm một vị tiết độ sứ mới tên là gì đó, nàng đã quên mất. Vị đại nhân kia thật xui xẻo, trên đường đến Kiếm Nam đã bất hạnh gặp phải phản loạn do An thị và tùy tùng chỉ huy tại Tuyên Võ đạo.

Tới khi đó hành vi phản loạn của An thị cuối cùng đã không thể che giấu được nữa.

Hạng Vân tự mình viết tấu chương thỉnh cầu để Minh Ngọc kế tục, Hoàng đế chuẩn tấu. Đầu năm Thành Nguyên thứ 4, Lý Minh Ngọc 11 tuổi trở thành tiết độ sứ của Kiếm Nam đạo.

Hành động này của Hạng Vân được cả Lý gia lẫn nhóm tùy tùng của Lý Phụng An cuồng tán, hắn được coi như đại công thần của Kiếm Nam đạo, cũng trở thành người có thể tin tưởng nhất.

Thật ra cái gì mà công cái gì mà thần, chẳng qua hắn chỉ muốn nâng cao danh nghĩa của mình thôi, hắn mượn cớ này để củng cố lại địa vị tại Kiếm Nam, dễ dàng cắn nuốt binh mã, nếu nói là tay Minh Ngọc cầm tinh tiết, không bằng nói thẳng ra người cầm là Hạng Vân.

Nhờ có Kiếm Nam, binh mã của hắn càng ngày càng lớn mạnh, trong 10 năm chiến loạn sau đó, dựa vào Kiếm Nam và Lũng Hữu, hắn khống chế cả Hà Đông lẫn Hà Tây, binh mã hiển hách được tân đế nể trọng. Hạng thị cũng nhảy lên trở thành đại gia tộc quyền thế bậc nhất Đại Hạ.

Và ngay trong năm nàng và Hạng Nam chuẩn bị thành thân, Hạng Vân được phong là Đệ Nhất Hầu.

Đệ Nhất Hầu, ngụ ý là công hầu đệ nhất thiên hạ, đây là tước vị hoàng đế đặc phong tỏ vẻ ân trọng, nhưng thực ra không phải đặc phong cho Hạng Vân mà là cho Võ Nha Nhi.

Võ Nha Nhi, trong đầu nàng lướt qua cái tên này mà không dừng lại nhiều. Bởi hắn là hãn tướng nổi lên trong 10 năm chiến loạn, tuổi còn trẻ, chiến công hiển hách nhưng thanh danh hỗn độn, có khen có chê. Khi được phong hầu không lâu, vết thương cũ của hắn tái phát và đã qua đời khi mới 30 tuổi.

Hạng Vân được phong làm Đệ Nhất Hầu sau khi Võ Nha Nhi chết đã 4 năm.

Nếu không có binh mã và tiền tài tích lũy của Kiếm Nam đạo trợ giúp, thì làm gì đến phiên Hạng Vân hắn trở thành Đệ Nhất Hầu.

Bụp một tiếng, hoa đèn vang lên tiếng nổ nhỏ, Lý Minh Lâu hồi thần cúi đầu nhìn xuống tấu chương, nàng đã viết được một nửa, cũng không khó lắm. Lúc trước, khi Hạng Vân viết bản tấu chương dâng cho triều đình kia, sau khi xong việc nàng đã xem qua, nội dung trong đó nàng còn nhớ rành mạch.

Hạng Vân bỏ ra công sức rất lớn, viết tấu chương cực kỳ xuất sắc lại cảm động. Nàng không hề khách khí mà trích dẫn nó, còn tăng thêm công tích của phụ thân mình, ngược dòng đến tình nghĩa của tổ tiên Lý thị và Cao tổ hoàng đế Đại Hạ, để hoàng đế rõ ràng rằng nhiều thế hệ Lý thí đều là trung thần, mặt khác cũng nhấn mạnh tầm ảnh hưởng và số lượng binh mã của Lý thị ở Kiếm Nam.

Điều này mới là mấu chốt nhất.

Người đời còn chưa rõ ràng triều đình hiện tại đang phân loạn như thế nào nhưng người trong cuộc lại rõ ràng nhất.

- ----------------------------