Bóng tối dần tản đi, xe buýt ngừng chạy, nhưng các người chơi vẫn chưa chào bế mạc kết thúc cuộc chơi này.
Các người chơi vui vẻ tháo dỡ xe buýt.
Các người chơi đập vỡ máy nhét tiền.
Các người chơi tranh giành tiền xu.
Các người chơi đập vỡ bình xăng của xe buýt.
Các người chơi phát hiện trong bình xăng chứa đầy xác chết.
Các người chơi cướp xác.
Các người chơi tháo lốp xe.
Các người chơi tranh giành lốp xe.
Lốp xe nhân cơ hội lẻn đi!
Kinh dị! Xe buýt ma tà ác hút máu người vẫn chưa chết hẳn à!
Người chơi đã thuần hóa lốp xe.
Người chơi hủy tấm cửa xe.
Người chơi đóng lốp xe vào tấm cửa.
Người chơi đã tổng hợp thành công chiếc xe ba gác x2.
Người chơi bỗng nhớ tới nhiệm hộ tống Đường Úc.
Những người chơi vây quanh Đường Úc.
Người chơi cố gắng đẩy Đường Úc lên xe ba gác.
"Tôi, tôi sẽ tự mình lên xe." Đường Úc cố gắng hết sức tránh né những bàn tay đang lần lượt vươn ra, cậu leo lên xe ba gác trước khi bị ép lên xe.
"Úi, cậu ấy có thể tự mình leo lên xe kìa."
"Sao nghe giọng giống đàn ông thế nhỉ? Tôi muốn nhìn thấy em gái xinh đẹp cơ mà!"
"Tôi có thể trộm điện thoại di động của NPC này không?"
"Lấy trộm thì sẽ bị trừ điểm thiện cảm à? Làm một nhiệm vụ mới được cộng một điểm thiện cảm, mặc dù tui không biết lấy điểm thiện cảm của NPC này để làm gì nữa."
"Vậy thì đợi nhiệm vụ này xong rồi tới cướp thôi."
"Xin chào, tên cướp."
Cả đám người chơi kích động vây quanh Đường Úc, bọn họ dường như muốn lột khẩu trang và mũ của Đường Úc, có người thì muốn cướp lấy điện thoại di động của cậu. Mỗi người trong số họ nhanh chóng phá vỡ khoảng cách xã giao bình thường giữa họ và Đường Úc.
Đường Úc ôm đầu gối rồi ngồi trên xe ba gác, cậu cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong người mình. Khác với những người bình thường, Đường Úc cho rằng mình có một ưu thế vượt trội, đó là cậu có rất nhiều kinh nghiệm để đối phó với những kẻ biếи ŧɦái.
Cậu biết cách tốt nhất để tự bảo vệ mình, trước hết là không gây sự chú ý, khiến những tên biếи ŧɦái kia nảy sinh hứng thú với mình.
Sau đó phải quan sát thật kỹ, nhìn mặt nói chuyện, để xác định xem người này có phải là biếи ŧɦái hay không. Nếu như người đó thật sự là biếи ŧɦái, thì cậu phải kịp thời phát hiện những thay đổi trong cảm xúc của họ, đồng thời hiểu rõ phương hướng chạy trốn một cũng rất quan trọng.
Nếu trong tình huống bất đắc dĩ, không thể làm khác được, cậu còn có một phương pháp đặc biệt có thể áp dụng với biếи ŧɦái.
Đường Úc biết khuôn mặt của cậu là một loại vũ khí hủy diệt có lực sát thương rất lớn đối với hầu hết tất cả mọi người, đặc biệt là những kẻ biếи ŧɦái. Nhưng mà loại vũ khí này phải được sử dụng một cách hợp lý. Ví dụ như nếu cậu lộ mặt nhưng lại tỏ ra nhu nhược, hèn nhát thì những tên biếи ŧɦái sẽ được đằng chân lên đằng đầu. Mà một khi cậu trở nên cương quyết cứng rắn thì người đối diện sẽ trở nên ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy.
Nhưng phương pháp này có một tác dụng phụ, đó chính là rất dễ làm cho đối phương bị nghiện.
Vì vậy trong tình huống bình thường, Đường Úc không muốn sử dụng biện pháp cuối cùng này. Đặc biệt là khi cậu phải đối mặt với những người chơi hoàn toàn xa lạ, có lẽ những người chơi này sẽ không dính chiêu này đâu nhỉ?
So với những kẻ biếи ŧɦái, người chơi là một mối nguy khủng khϊếp khác.
Bọn họ sở hữu sức mạnh bí ẩn, không quan tâm đến mạng sống của mình hay mạng sống của người khác, trí tưởng tượng phong phú, mạnh mẽ lại không thể kiểm soát được, nhưng....
Đường Úc có thể chắc chắn một điều rằng, đa phần người chơi đều không thực sự quan tâm đến cậu như những kẻ biếи ŧɦái kia.
Mặc dù có vài người chơi đang đòi nhìn thấy khuôn mặt của cậu, nhưng vẫn có những người chơi đang nghiên cứu những con chuột chạy quanh đường, con ruồi trên thùng rác, hay con kiến bò ngang trên đất.
Nói cách khác, bọn họ tựa như những con mèo tò mò và xấu xa với tất cả mọi thứ xung quanh vậy.
Nếu nhất định phải nói kẻ có dính một tí biếи ŧɦái trong đám người chơi này thì...
Đường Úc lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Sertraline.
Không giống như những người chơi ồn ào đòi xem mặt cậu, Sertraline vẫn luôn im lặng quan sát cậu từ xa. Anh ta giống như một con rắn ẩn nấp trong bóng tối liên tục nhìn chằm chằm vào cậu vậy.
Anh ta vô cùng tò mò về cậu.
Đường Úc nghĩ vậy.
Đường Úc, người cực kỳ ngốc nghếch trên nhiều khía cạnh lại có tài năng bẩm sinh trong việc đối phó với những thứ biếи ŧɦái, bất thường.
Cậu ráng kìm nén nỗi sợ hãi bên trong rồi cố gắng đối mặt với Sertraline. Dưới vành nón, đôi mắt màu xanh nhạt mờ mờ ảo ảo giống như mặt biển tĩnh lặng trong đêm, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có ham muốn tìm tòi nghiên cứu.
Một, hai, ba...
Khi Đường Úc đang đếm thầm trong đầu đến số ba, Sertraline vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng nhiên cất tiếng nói: “Xin lỗi cậu nha, mấy người bạn của tôi chỉ đang nói giỡn mà thôi, bọn họ không có ác ý gì cả.”
Đường Úc rũ mắt xuống, cậu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì tiếng thông báo tin nhắn mới đã truyền đến trong điện thoại cậu.