Người Chơi Cảm Thấy Tui Là Vạn Nhân Mê

Chương 6

Giọng nói trong ký ức chồng lên tiếng hét thất thanh của Đường Úc. Xuyên qua cửa kính, bà lão ngơ ngác nhìn Đường Úc.

Ánh mắt của những người chơi cũng tập trung lên trên người Đường Úc. Tiếng bàn tán xung quanh Đường Úc vang lên liên hồi, nhưng Đường Úc không có thời gian quan tâm nhiều như vậy.

Đầu óc cậu trống rỗng, cơ thể vô cùng yếu ớt, nắm đấm run rẩy đột nhiên đập mạnh vào cửa sổ xe, Đường Úc dùng hết sức lực hét lên: "Chạy đi!"

Đêm quá tối, Đường Úc lại đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Cậu không biết bà lão có nhận ra cậu hay không, bởi vì cậu chưa bao giờ hét lớn đến mức khàn cả giọng như vậy trước mặt bà lão nhỏ bé này cả.

Có lẽ bà nghĩ cậu là một kẻ điên mất trí đột nhiên đấm vào cửa sổ, cho nên bà lão hoảng sợ quay người bỏ chạy với tư thế khập khiễng buồn cười, cứ vậy liều mạng chạy đi.

Đôi mắt xanh của cậu chăm chú nhìn bóng dáng gầy gò đang trốn vào bóng tối cho đến khi biến mất hoàn toàn. Cơn đau dữ dội trên tay chậm rãi truyền khắp cơ thể Đường Úc. Lúc này, tiếng bàn tán sôi nổi của những người chơi cũng lọt vào tai Đường Úc.

“Má nó, mau nhìn kìa! Bỗng nhiên nhảy ra thêm cái nhiệm vụ tân thủ thứ hai nữa rồi kìa."

"Hộ tống Đường Úc, đập nát xe buýt, độ khó của nhiệm vụ: B, phần thưởng nhiệm vụ: Độ thiện cảm của Đường Úc +1."

“Hai nhiệm vụ này mâu thuẫn nhau. Xem ra chúng ta chỉ có thể làm một trong hai."

"Mắc cười ghê á, ai lại chọn nhiệm vụ thứ hai làm gì? Độ khó cao mà phần thưởng lại thấp. Có được độ thiện cảm của NPC bình hoa thì có ích gì chứ. Trừ phi có người muốn chơi trò yêu đương trong game kinh dị này.”

Đường Úc chưa kịp vui mừng khi nghe thấy nhiệm vụ thứ hai của bọn họ, sau khi cậu nghe những lời người chơi nói, hy vọng mới ấp ủ nảy mầm của cậu lại tan vỡ.

"Vì chúng ta đều đang thực hiện nhiệm vụ một, nên có thể đặt Đường Úc lên ghế lái xem chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không."

"Vậy máu của cậu ta sẽ bị hút khô rồi biến thành xác ướp à? Hay là sẽ chết theo kiểu khác?"

"Tuy chỉ là game, nhưng mà làm vậy có ác quá rồi không?"

"Chỉ là game thôi mà. Mị lực 10 điểm, có thể là người đẹp Lâu Lan đấy."

Những tiếng phụ họa nối tiếp nhau truyền tới. Vui vẻ nhẹ nhõm như thể họ đang thảo luận về một màn chơi trong game vậy.

Không, nếu họ thực sự là người chơi thì đây thực sự chỉ là một màn chơi mà thôi.

Còn cậu thì sao?

Cậu sẽ chết à?

Các khớp tay của Đường Úc trở nên trắng bệch, vô số ánh mắt tò mò lơ đãng quét qua cậu, mang theo khí lạnh tạo nên loại cảm giác kỳ bí, quái dị.

Thẩm Quân Hành.

Cái tên mà Đường Úc không muốn nghĩ tới vừa xuất hiện, sau đó bỗng tràn ngập trong đầu cậu.

Thẩm Quân Hành.

Thẩm Quân Hành.

Thẩm Quân Hành.

Anh đang nhìn em phải không?

Em sợ, Thẩm Quân Hành à. Mình thực sự rất sợ.

“Ting!” Tiếng thông báo có tin nhắn mới bỗng vang lên. Tiếng thảo luận rôm rả không ngừng đột nhiên im bặt trở lại.

Đường Úc hoảng sợ lấy điện thoại ra, chỉ thấy trên màn hình hiện lên một tin nhắn mà cậu chưa đọc.

Thẩm Quân Hành: “Tiểu Úc, đừng sợ.”

Ánh sáng từ màn hình chiếu vào đôi mắt xanh đang đỏ ửng, dường như trong nháy mắt thắp sáng lên đôi mắt xanh xám kia.

Con ngươi của Đường Úc co lại.

Thẩm Quân Hành: "Hình ảnh.jpg"

Chỉ nhìn thấy trong bức ảnh này có tám hành khách, có kẻ đứng, có kẻ ngồi, ngồi xổm hoặc bò đang vây quanh xung quanh một hành khách đội mũ lưỡi trai.

Đường Úc từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh đầy nước mắt và đầy tơ máu đỏ ngầu lướt qua những ánh mắt xung quanh rồi chậm rãi nhìn vào camera giám sát xe buýt có đèn đỏ nhấp nháy trên đầu.

Thẩm Quân Hành.

Nhịp tim của cậu đập hơi nhanh vì sợ hãi, không khí trong l*иg ngực cậu dường như trở nên loãng hơn rất nhiều.

Thẩm Quân Hành: "Anh biết Tiểu Úc vẫn còn giận anh, nhưng có rất nhiều người đang nhìn Tiểu Úc. Anh chỉ quá lo lắng cho Tiểu Úc mà thôi."

"Này, mau nhìn xem có gì trên điện thoại của NPC này có gì nè." Một người chơi hét lên.

Cảm giác nguy hiểm do người chơi mang lại lập tức đánh tan sự phản kháng của Đường Úc đối với Thẩm Quân Hành.

"Em cần anh." Cậu tuyệt vọng gõ dòng chữ này.

Đèn trên cao bỗng nhiên nhấp nháy hai lần.

Trong ánh sáng lập lòe, một luồng hơi thở lạnh lẽo thổi lên mặt của mỗi người chơi. Những người chơi đang tranh giành điện thoại của Đường Úc đều giật mình co quắp lại. Những tay nắm treo trên xe cũng bắt đầu lắc lư.

Hai tay Đường Úc ôm chặt điện thoại, lo lắng nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện với Thẩm Quân Hành.

Thẩm Quân Hành: "Tiểu Úc thay đổi nhanh quá, trước đó em còn không cho anh lại gần."

Đường Úc ngập ngừng một lát.

"Qúa đáng ghê. Rõ ràng Tiểu Úc đã nói rằng chỉ cần xóa tất cả những video giám sát này thì em sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra."

"Cuối cùng em lại bảo anh là đồ điên.”

“Lại còn tát anh nữa.”

Cái tên điên Thẩm Quân Hành này.

Bàn tay cầm điện thoại của Đường Úc run rẩy.

Giây tiếp theo, bóng tối đen như mực không thể hòa tan tập trung vào Đường Úc, trong nháy mắt lan rộng vô tận sang hai bên. Tay nắm tròn treo bên trên ngừng chuyển động, toàn bộ cỗ xe rơi vào bóng tối u ám.

Đường Úc ngồi trong bóng đêm, cậu nghe thấy những người chơi xung quanh lần lượt kêu lên:

"Chết tiệt, độ khó của nhiệm vụ một bỗng nhiên tăng lên cấp B. Đây không phải là nhiệm vụ cho tân thủ à?”

"Chờ chút, độ khó của nhiệm vụ hai đã hạ xuống cấp E rồi kìa.”

Đi kèm với bóng tối là tin nhắn cuối cùng của Thẩm Quân Hành trên màn hình điện thoại:

“Nhưng anh thích lắm.”