Tối đến, sau khi đã cùng cả trung đội ăn tối xong. Lục Thần Vũ liền về phòng lấy giấy xin phép đã viết từ trước đi đến văn phòng cấp trên để nộp.
Vì tối nay toàn trung đội được đặc cách nghỉ một buổi huấn luyện nên có rất nhiều chiến sĩ đã viết giấy xin phép để về thăm nhà và sau đó sẽ theo lệnh mà trở về đội trước 10 giờ đêm.
Còn một số chiến sĩ khác họ không trở về mà cùng rủ nhau chơi thể thao hoặc nghỉ ngơi tại kí túc xá.
Cấp trên phê duyệt đơn là Thượng tá Hàn Mặc Lâm, sau khi cầm trên tay tờ đơn xin về nhà của anh liền quan tâm hỏi.
“Về nhà thăm ông cụ với ba mẹ cậu sao?”
Lục Thần Vũ cũng thành thật trả lời: “Không phải ạ”
Thượng tá Hàn để tờ đơn của anh gộp chung với mấy tờ khác, vừa nghe câu trả lời của anh liền ngẩng đầu nhìn.
“Không phải sao? Vậy chắc là đi gặp bạn à?” Ông cũng không ngại mà hỏi thêm lần nữa.
Anh đánh mắt nhìn xuống sàn nhà, miệng cười nhẹ sau đó mới ngẩng đầu trả lời: “Là đi gặp bạn gái ạ”
Câu trả lời này đúng là ông không lường trước được, thật sự làm Thượng tá Hàn phải há miệng, trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Từ lúc nhận Lục Thần Vũ là lính dưới trướng mình, ông toàn thấy người thanh niên này ngoài công việc báo cáo ra thì cũng chỉ quanh quẩn ở sân huấn luyện, khi được nghỉ phép liền về nhà thăm ông nội và ba mẹ. Hai chữ “bạn gái” chưa bao giờ được anh để tâm đến, kể cả có người giục anh mau có bạn gái như thế nào thì người đàn ông này mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ. Thế mà giờ đây lại được chính miệng anh nói ra cũng có chút khó tin.
“Cậu có bạn gái rồi à?”
“Hiện tại thì chưa phải là bạn gái nhưng cũng sắp rồi ạ” Anh không giấu mà nhanh nhẹn trả lời, anh nghĩ rằng mình nói như thế thì có lẽ ông Hàn đã đoán ra được rằng anh đang nói đến ai.
“Được rồi, mau đi đi. Nhớ trở về đúng giờ” Ông Hàn bỏ qua câu chuyện đang nói cũng không hỏi thêm gì nữa liền mở miệng dặn dò.
“Rõ” Nói rồi anh cúi người chào cấp trên rồi xuống hầm để xe ngồi vào chiếc xe Jeep màu đen của mình rời khỏi quân khu.
Rất nhanh xe của Lục Thần Vũ đã dừng ngay trước cổng khu chung cư nơi Hàn Băng Nghi ở. Cửa xe mở ra, đôi chân đeo giày quân nhân màu đen dẫm trên mặt đất, sau đó là hình dáng cao lớn của anh xuất hiện, toàn thân mặc quân phục.
Anh dựa cả người vào thân xe, tay cho vào túi lấy điện thoại ra, mở danh bạ ấn vào số của Hàn Băng Nghi nhanh chóng gọi đi.
Đầu bên kia liền vang lên giọng nói trong trẻo, mềm mại của cô gái.
“Em nghe”
“Anh đến rồi, đang dưới cổng chung cư” Anh vừa nói vừa ngước mắt lên nhìn những ô cửa sổ đang sáng đèn ở tầng cao của tòa nhà.
“Anh đợi em một chút, em xuống liền” Nghe rõ có thể thấy giọng cô hơi run rẩy, có lẽ là đang hồi hộp.
“Không vội, anh đợi được. Em cứ từ từ”
“Dạ”
Nói rồi cô liền cúp máy trước, mở tủ lấy một chiếc áo cardigan màu trắng có họa tiết hoa nhí khoác ở bên ngoài chiếc váy dài quá đầu gối rồi mới xuống dưới gặp Lục Thần Vũ.
Từ xa bước đến, cô đã thấy người đàn ông kia đang dựa cả người vào thân xe, hai tay đút vào túi quần, đầu đang cúi nhìn xuống mặt đất không biết đang suy nghĩ điều gì.
Người đàn ông nãy vẫn vậy, vẫn đẹp trai như lần đầu gặp mặt và vẫn khiến trái tim cô rung động mãnh liệt.
Hàn Băng Nghi bước từng bước chậm rãi đi đến, cô đi rất nhẹ nhàng nhưng anh vẫn nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân, vì vậy liền nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy cô trong tầm mắt của mình, anh liền mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mặt tràn ngập sự dịu dàng chỉ dành riêng cho người con gái này.
Cô đi đến đứng trước mặt anh, cách khoảng 2 bước chân, hồi hộp cất tiếng.
“Tối nay anh không phải huấn luyện sao?”
Lục Thần Vũ lắc đầu trả lời: “Anh không”
Câu chuyện lại rơi vào ngõ cụt, mọi chuyện trước đây đã xảy ra, cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Thật ra, lúc anh nói qua điện thoại rằng tối nay anh sẽ đến gặp cô, cô nửa muốn nửa còn lại thì không. Vì cô biết nếu một trong cả hai không ai nói gì thì sẽ rơi vào hoàn cảnh như hiện tại. Và đúng như cô đoán trước, rơi vào hoàn cảnh này không hề dễ chịu chút nào cả.
Vẻ mặt cô tràn đầy sự lúng túng thấy rõ, anh không nhìn được liền phì cười thành tiếng.
“Em đang căng thẳng đấy à?”
Nghe người kia cười, đã thế còn nói trúng tim đen, cô liền thẹn quá hóa giận, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên.
“Nếu anh không có việc gì thì em lên nhà trước đây. Anh về cẩn thận” Nói xong, cô nhìn lướt qua mặt anh một lần rồi quay người đi về phía sảnh chung cư.
Chưa đi được xa, Hàn Băng Nghi bất ngờ rơi vào một vòng tay rộng lớn đầy ấm áp, lưng cô áp vào l*иg ngực rắn chắc của anh.
Hàn Băng Nghi bất ngờ đến quên cả giãy dụa, cứ thế đứng yên như vậy mặc cho anh ôm mình.
“Lục Thần Vũ, anh….” Cô gỡ cánh tay đang ôm lấy người mình ra nhưng cô càng phản kháng anh càng siết chặt vòng tay hơn.
Lục Thần Vũ cúi thấp người xuống, đầu anh ghé lên vai cô, thủ thỉ khẽ gọi tên cô.
“Băng Nghi”
Bình thường người gọi tên cô có rất nhiều, có khi gọi với cái tên thân mật hơn nhưng đây là lần đầu tiên chính cô nghe có người gọi tên mình lại khiến cô rung động mãnh liệt đến vậy.
Hai chữ “Băng Nghi” lọt vào tai cô như có một chiếc lông tơ mềm mại lướt qua làm cô có hơi chút nhột, vì vậy cô liền rụt người lại muốn tránh đi.
“Đại úy Lục, anh buông em ra” Cô giãy dụa.
Không hiểu sao nghe cô gọi chức vụ của mình, anh lại cảm thấy khó chịu, vì thế lại càng siết chặt vòng tay hơn như muốn khảm cô vào lòng mình.
“Anh không buông”
Cô đưa mắt ngó nhìn xung quanh, thật hên là ở đây không có ai, nếu không cô thật sự không biết phải trốn đi đâu nữa.
“Anh làm em đau” Cô bất lực hét lên.
Nghe cô nói đau, vòng tay của anh dần buông lỏng, anh nắm lấy tay kéo người cô xoay lại cho cô đứng đối mặt với mình.
Cô không dám nhìn thẳng vào anh mà cúi thấp đầu nhìn xuống mặt đất.
Lục Thần Vũ áp hai tay lên má cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.
“Băng Nghi, nhìn anh này”
Cô ngoan ngoãn nghe lời nhìn anh, đôi mắt khẽ chớp.
Gió lạnh lùa qua từng cơn nhưng bàn tay của anh vẫn rất ấm áp.
Hai ngón trỏ khẽ xoa nhẹ đuôi mắt xinh đẹp của người con gái.
Lục Thần Vũ cúi đầu hôn lên trán Hàn Băng Nghi. Anh nhắm mắt, tiếng nói êm dịu nhẹ nhàng cất lên.
“Chúng ta bắt đầu lại nhé! Lần này để anh theo đuổi em, em đuổi thế nào anh cũng không đi, được không em?”
……