Sau khi xác định không có vấn đề gì, mới cố nén đau khổ bi thương xuống lầu ăn bữa sáng.
Dưới lầu, hai vợ chồng Lục Toàn Viễn, Tề Dung và cả con trai của bọn họ là Lục Thiếu An đều ở đây.
Hôm nay là ngày Lục Miểu Miểu trở về, Lục Toàn Viễn và Lục Thiếu An đều cố ý sắp xếp rút ra thời gian nửa ngày từ công việc bận rộn, định chờ đợi trong nhà để chào đón cô ấy trở về, Lục phu nhân cũng vì thế mà chuẩn bị không ít.
Thật ra vợ chồng Lục gia cũng không phải không để ý đến con gái ruột, chỉ là so sánh ra thì bọn họ càng yêu thương Lục Vân Khanh được nuôi lớn từ nhỏ bên người hơn.
Cho nên mặc dù Lục Vân Khanh không phải là con gái ruột của Lục gia, nhưng hiện tại cô vẫn là đại tiểu thư của Lục gia như cũ. Thời điểm hai cô con gái xảy ra mâu thuẫn, vợ chồng bọn họ cũng không khỏi bất công với Lục Miểu Miểu hơn một chút.
Hơn nữa Lục Vân Khanh còn châm ngòi, hãm hại, khiến vợ chồng Lục gia đối với cô con gái ruột này thật thất vọng, nên càng về sau họ càng bất công với cô ấy hơn.
Ông anh trai Lục Thiếu An cũng như thế.
…
Nghe được âm thanh Vân Khanh đi xuống lầu, một nhà ba người đồng thời nhìn sang, liếc mắt một cái liền nhìn ra cô không ổn.
Vẻ mặt của Lục phu nhân lo lắng.
Lục Thiếu An càng trực tiếp hơn, hắn đứng dậy đi qua, nhìn vẻ mặt tái nhợt tiều tụy của Vân Khanh, và cả đôi mắt sưng đỏ của cô, đau lòng nói: “Vân Khanh, em không sao chứ?”
Vân Khanh ngước mắt nhìn về phía hắn, miễn cưỡng cười một cái, vẻ mặt ngây ngốc tựa như không nghe rõ: “A… Anh…Em không sao……”
Vừa dứt lời, cơ thể liền mềm nhũn, đổ nghiêng về một phía đi.
“Vân Khanh!”
Lục Thiếu An vội vàng đỡ lấy cô, vợ chồng Lục gia cũng giật mình vội vàng chạy tới, “Vân Khanh, con xảy ra chuyện gì vậy?”
Cuối cùng, một nhà ba người giống như trong cốt truyện của tiểu thuyết, vội vàng đưa Vân Khanh đến bệnh viện, còn Lục Miểu Miểu đã bị bọn họ quên ở sau đầu.
Sau khi kiểm tra, cơ thể Vân Khanh không gặp vấn đề gì. Còn nguyên nhân gì dẫn đến té xỉu, bác sĩ nói là bi thương quá độ.
Mẹ Lục ngồi cạnh giường bệnh, nắm lấy tay của Vân Khanh, nhìn cô sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nằm trên giường bệnh, không khỏi tự trách nói:
“Đều do tôi, từ khi biết việc năm đó ôm nhầm con, cảm xúc của Vân Khanh vẫn luôn không tốt lắm, nó còn luôn nói với tôi là chính mình không sao.”
“Tôi không nên chỉ lo chuẩn bị cho việc Miểu Miểu về nhà, mà nên quan tâm đến nó nhiều hơn.”
Lục Toàn Viễn cau mày, thở dài nói: “Về chuyện thân thế của Miểu Miểu, vẫn là tạm thời không cần công bố ra bên ngoài, tôi sợ Vân Khanh sẽ chịu không nổi.”
Lục Thiếu An ở bên cạnh liên tục gật đầu, “Con tin là Miểu Miểu có thể hiểu.”
Vân Khanh:…… Không, nữ chính cô ấy chỉ sợ là không thể hiểu được đâu.