Thanh Xuân Của Em Là Anh

Chương 30

Tôi nằm ở bệnh viện thêm vài ngày nữa rồi mới trở về nhà. Suốt quãng thời gian ấy anh không hề đến thăm tôi thêm một lần nào.

Tôi biết, anh đau lòng.

Có điều không biết là vì tôi hay vì con chúng tôi?

– Thanh Xuân, con đừng đi được không?

Tiếng mẹ Ngọc truyền đến cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, tôi dừng soạn đồ rồi quay sang nắm lấy tay mẹ

– Mẹ, con thật sự rất mệt. Con đi một thời gian, nhất định sẽ trở về.

– Nhưng con….

– Mẹ đừng lo, ở bên Pháp còn có cô Nguyệt mà.

– Thanh Xuân, con nghĩ kỹ chưa?

Tôi mỉm cười, vòng tay ôm lấy mẹ, hít hà mùi oải hương quen thuộc

– Mẹ, con gái đã lớn rồi.

– Con đấy, giống hệt ba con. Không ai cản nổi.

– Con là con ruột của ba mà.

– À này…

– Sao vậy mẹ?

– Hình như công ty của Phong đang có chút vấn đề.

Tôi buông mẹ ra, cảm thấy hô hấp bắt đầu thấy khó nhọc, tại sao công ty của anh lại có vấn đề được, chẳng phải anh quản lý rất tốt hay sao?

– Dạ?

– Không biết ai tung ra tin đồn bác Vương đã mất, nghe nói nội bộ công ty hiện tại đang rất loạn. Một số cổ đông kỳ cựu đang đòi mở đại hội cổ đông, bầu lại Chủ tịch hội đồng quản trị.

– Vậy còn Phong?

– Mẹ nghe nói cũng vì chuyện này mà nó ở lại công ty suốt, không hề về nhà. Hình như đang chuẩn bị cho đại hội cổ đông sắp tới.

Tôi đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trấn an mẹ. Tôi rất muốn ở bên anh lúc khó khăn thế này, tuy nhiên tôi cũng biết rõ, dù có tôi hay không, anh cũng có đủ năng lực để vượt qua, huống hồ bên cạnh còn có một thư ký tài sắc vẹn toàn như chị Tố Anh.

– Mẹ, đừng lo lắng. Anh ấy sẽ không sao đâu.

– Lúc này, nó rất cần có con. Thật sự mẹ thấy nó với Tố Anh đã cắt đứt từ lâu rồi, chuyến đi Mỹ lần này chỉ là vì công việc thôi. Đừng cố chấp nữa.

Tôi mỉm cười chua chát, chuyện anh và chị ấy, tôi đã không muốn quan tâm đến nữa rồi. Thậm chí đến cả việc chị ta hại đến mẹ con tôi, tôi cũng không chấp nữa. Chỉ sợ nếu nói ra việc này, ba Thiên của tôi sẽ không nhịn được, lại nổi tính tàn ác như lúc xưa…Thật sự, tôi chỉ muốn tích thêm chút đức cho con mình mà thôi.

***

Hôm ấy, ở khoảng sân bay ngày xưa tôi tiễn anh, bây giờ người ra đi lại là tôi. Cảm giác khác hẳn 9 năm về trước, không còn quyến luyến đợi chờ mà thay vào đó là sự buông tay nhẹ nhàng, cũng rất bi thương.

Tôi lên máy bay, đi đến một phương trời rộng lớn. Tạm biệt anh, tạm việt Việt Nam. Tạm biệt tình yêu suốt thời Thanh Xuân của tôi!!!

***

Paris hoa lệ!!!

Gia đình cô Nguyệt đón tôi ở sân bay Charles-de-Gaulle. Đã lâu không gặp, hai đứa nhóc em tôi đã lớn hơn rất nhiều

– Chị Thanh Xuân

– Rebecca, sao lại cao như vậy?

Rebecca là con gái thứ hai của cô Nguyệt, năm nay mới tám tuổi, là con lai, nét đẹp á đông pha trộn với nét đẹp phương Tây. Trông xinh xắn đáng yêu vô cùng.

Lại nói về cô tôi, sau khi theo ba tôi sang Pháp, cô yêu và lấy một người đàn ông tại đây, sau này, khi gia đình tôi về nước, cô không trở về cùng mà định cư luôn ở Paris, hiện tại đã có 2 đứa nhóc, 1 trai 1 gái.

Bữa trưa, tôi đến nhà cô ăn cơm cùng lũ nhóc, sau đó dọn đồ về căn biệt thự trước kia của ba mẹ tôi. Thật ra tôi mang rất ít đồ, lại có hai đứa em dọn hộ, loay hoay một lúc cũng xong xuôi hết thảy.

Vài ngày sau, cô Nguyệt tìm cho tôi một bác giúp việc người Việt. Bác ấy rất hiền, lại thật thà, không có con cái gì cả, theo một gia đình từ Việt Nam sang đây, vừa vặn vài ngày trước con gái nhà ấy đi lấy chồng, bác không phải chăm sóc nữa. Hai người chúng tôi ở trong căn nhà rộng lớn, nương tựa vào nhau mà sống.

Tôi rất nhớ quê hương, cũng rất nhớ anh.

Tôi biết từ khi anh quản lý Vương Phong, mọi chuyện anh làm đều rất quyết đoán, những con cháu siêng ăn nhác làm của các cổ đông lớn trong công ty đều bị anh sắp xếp vào những vị trí đúng năng lực. Anh cũng quản lý chi tiêu công tư rõ ràng, thành ra, dù công ty ngày càng phát triển nhưng hiềm khích với các cổ đông khác cũng ngày một tăng lên.

Hôm đó, đại hội cổ đông của Vương Phong. Tôi gọi cho Thuỷ, nhờ bạn ấy đến nghe lén cuộc họp.

Kết quả anh thiếu đúng 1 phiếu để tiếp tục trở thành Tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị.

Tình cờ, tổng giám đốc của Thiên Ngọc trên danh nghĩa là tôi lại vừa vặn không tham dự.

Ba tôi tức tốc đến Vương Phong, nhét 1 lá phiếu cuối cùng cho anh.

Rút cục, anh cũng vượt qua được sóng gió. Tiếp tục đưa Vương Phong cùng Thiên Ngọc đi lên.

Dù tôi có ở bất cứ nơi đâu, bất cứ phương trời nào, trái tim vẫn luôn hướng về anh như thế đấy.

Anh chính là mạch đập tôi không cách nào dứt bỏ. Chỉ có thể lựa chọn tiếp tục yêu thầm trong cố chấp mà thôi.

***

Mẹ Ngọc thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho tôi, ngoài việc hỏi thăm thì lại kể về anh. Mẹ nói anh đã gầy đi rất nhiều, cũng không có người đàn bà nào khác. Chỉ đi về lẻ bóng một mình.

– Thanh Xuân, con tha thứ cho nó đi.

– Mẹ, mọi chuyện đã qua rồi.

– Hôm nay nó lại đến nhà đấy.

– Dạ?

– Nó đến nói với mẹ “hãy cho nó biết số điện thoại của con”. Mẹ nhìn thấy nó như vậy cũng rất đau lòng.

– Mẹ, con bận rồi, con cúp máy đây.

Tôi không chờ mẹ trả lời, lập tức dập máy. Tôi quả thực không muốn nghe những điều như thế từ anh, tôi chỉ muốn biết anh sống tốt, thế là đủ.

Mặc dù anh không đồng ý ly hôn nhưng bây giờ chúng tôi đã chia xa rồi. Sao không đến bên chị ấy, sống hạnh phúc với tình yêu của mình. Tại sao còn tìm đến tôi.

Nghĩ đến đây, bất giác tôi sờ lên mặt, thấy nước mắt đã ướt đẫm từ khi nào.

Tôi không kìm được, gục xuống khóc nức nở.

Tôi đã đi đến một nơi rất xa, xa anh lắm rồi. Tại sao lại vẫn yêu anh mười phần toàn vẹn như vậy? Một chút cũng không hề mai một!!!

---------