Sau Khi Biến Thành Con Gái Tôi Bị Ba Người Bạn Cùng Phòng Thao

Chương 3

Tô Tiểu Văn đang nhịn tiểu ở trên giường, Tống Kỳ tắm rửa xong quay lại, chỉ mặc quần cộc, cơ bắp cường tráng để cho Tô Tiểu Văn nhịn không được nhìn lén vài lần

Thế nhưng, động tác nhỏ của cậu nhanh chóng bị Tống Kỳ bắt được.

Nam sinh cao lớn nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Câu định nhìn tôi đến khi đái dầm lên giường của mình luôn hay gì?"

“Cái gì???”

Tô Tiểu Văn bối rối, coi như chính mình nhìn lén cơ bắp của hắn thì hắn cũng không đến mức nói loại lời này với cậu chứ?!

Cậu cắn môi, không nói gì, cho đến khi Tống Kỳ ngồi xuống đọc sách, cậu mới xuống giường đi toilet.

Lần đầu tiên ngồi xổm đi tiểu, Tô Tiểu Văn rất không quen, ngồi xổm tiểu một hồi còn nhấp mông vài cái mới sạch.

Lúc rửa tay, tùy ý soi gương một chút, cậu nhất thời ngây dại, đột nhiên hiểu được Tống Kỳ tại sao lại bảo cậu nhìn hắn mà đái dầm!

Khuôn mặt bây giờ của cậu, cũng giống như thân thể, cũng rất nữ tính hóa, bất luận ngũ quan hay là đường nét khuôn mặt.

Làn da trên mặt cũng trở nên trơn mềm vô cùng.

Kiểu tóc vẫn là tóc ngắn, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến khuôn mặt này của cậu, cậu như vậy, nhìn rất giống con gái!

Xong rồi, cậu đã từ con trai biến thành con gái rồi!

Tô Tiểu Văn đứng ở nơi đó, rất là bối rối, rất tuyệt vọng.

Dáng vẻ này của mình, làm sao đối mặt với người khác đây, làm sao tiếp tục học ở trường đại học này đây?

Ba mẹ còn nhận ra cậu hay không!

Sụp đổ hơn mười phút, Tô Tiểu Văn đột nhiên nghĩ đến Tống Kỳ đang ở bên ngoài, tuy hắn rất lạnh lùng, nhưng cũng không phải là người xấu.

Mình có thể tìm cậu ấy giúp không ta?!

Còn có hai người bạn cùng phòng khác, Vương Dã Tri rất nhiệt tình, Chu Liên rất có cá tính, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít, đều có thể giúp được mình!

Tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng một thời gian rồi, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ lại không tệ, đặc biệt là Chu Liên, Tô Tiểu Văn từng có một đoạn thời gian hoài nghi cậu ấy là gay, cũng bởi vì cậu ấy đối xử với cậu quá mức thân thiết!

Cậu sửa sang lại quần áo, hít sâu một hơi đi ra ngoài, chậm rãi đi tới bên cạnh Tống Kỳ.

“Sao vậy?” Tống Kỳ nhìn về phía cậu, lạnh lùng hỏi.

Tô Tiểu Văn bị thái độ của người này làm cho đều không có dũng khí nói, nhưng bây giờ cậu xác thực rất cần trợ giúp, do dự một lát, yếu ớt nói: "Này, giúp tớ một việc được không?"

"Cậu nói chuyện bình thường được không, ngại cái quần què gì đấy?" Tống Kỳ tức giận hỏi, sau đó nhìn từ trên xuống dưới Tô Tiểu Văn: “Cậu sao đấy?”