Khách Mời

Chương 20: (Đừng Sợ)

Giang Tẩm Nguyệt lúc trước thường hay khiến Lam Yến sinh khí, việc cô thích nhất là đến gần người Lam Yến, làm cái mặt quỷ, sau đó cười hì hì nói: "Lam Yến cậu sẽ không tức giận với tôi đúng hay không?"

Lam Yến thật rất ít khi hướng Giang Tẩm Nguyệt sinh khí, dù là có đôi khi cô thật là cố tình gây sự, Lam Yến cũng sẽ không tức giận, nhưng sự việc cãi nhau cũng xảy ra vài lần.

Chưa có lần nào lại nghiệm trọng như hiện tại.

Giang Tẩm Nguyệt từ phía sau ôm Lam Yến, đột nhiên không dám nhìn đến sắc mặt của Lam Yến, cô có thể tưởng tượng được nét mặt của Lam Yến bây giờ.

Lam Yến cúi đầu trầm mặc, Giang Tẩm Nguyệt không giống ngày xưa như vậy cười hì hì lại gần dỗ dành Lam Yến, mà là nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."

"Lam Yến, thật xin lỗi."

Cô lập đi lập lại câu nói này, Lam Yến đau đến có chút thở không ra hơi, từ thời khác biết đến sự việc này khiến Lam Yến có chút bối rối, nhìn thấy Giang Tẩm Nguyệt sau tình huống càng phát ra nghiêm trọng, Lam Yến có chút khống chế không nổi cảm xúc, Lam Yến gạt tay Giang Tẩm Nguyệt, không có quay đầu, mà là đi ra ban công.

Bên ngoài mưa mỗi lúc một nặng hạt, thanh âm tiếng mưa rơi, nghe được khiến người ta có cảm giác khó chịu, ban công hướng bắc cửa sổ đang mở, mới vừa đi đến đã có một cơn gió cuốn theo mùa, lướt qua Lam Yến, cơn gió khiến cho Lam Yến có một chút tỉnh táo.

Giang Tẩm Nguyệt đi theo sau cô, đứng tại một bên ban công, đột nhiên hắt hơi một cái, Lam Yến quay đầu, hốc mắt ướt đẫm, hồng thấu, lông mi cùng trên mái tóc cũng là ẩm ướt, không biết là do cơn gió lạnh thổi vào từ bên ngoài, hay là do cô bị ướt.

Lam Yến nói: "Cậu đi vào."

Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cậu cũng đi vào."

Hai người giằng co, một người đứng ở bên ngoài ban công, người đứng ở một bên trong ban công, cứ như vậy nhìn nhau, Giang Tẩm Nguyệt bị gió thổi qua, mặt trắng bệch, thân thể lung lay, Lam Yến cuối cùng là không có nhẫn tâm, cố chấp bất quá Giang Tẩm Nguyệt, từ bên cạnh thân cô bước qua, vào phòng khách.

Bên ngoài sắc trời âm u, phòng khách cũng không sáng sủa, có chút u ám, Giang Tẩm Nguyệt khép lại cửa ban công, mở ra đèn phòng khách, lại đi đến phòng mang thêm một bộ quần áo cho Lam Yến.

Lam Yến không có nhận, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Muốn tôi giúp cậu thay sao?"

Trên cổ tay của cô duỗi ra có vết ngón tay rõ ràng, là bị Lam Yến bắt lấy, ý thức hỗn loạn của Lam Yến dần dần tỉnh táo lại, cô nhìn Giang Tẩm Nguyệt đưa quần áo đến, nghĩ nghĩ mộ chút, vẫn là đi vào phòng tắm.

Bước trở ra, toàn thân đã nhẹ nhàng hơn.

Có một chút sảng khoái.

Quần áo khá mỏng, làm bằng cotton, bó sát vào thân, Lam Yến vốn là cao hơn Giang Tẩm Nguyệt một chút, cho nên sau khi mặc vào một chút không thể che được, ví dụ như —— không có mặc nội y.

Giang Tẩm Nguyệt trên mặt tái nhợt rốt cục nổi lên một tia đỏ ửng, cô hỏi: "Cậu thế nào không mặc đồ lót?"

Lam Yến mắt nhìn cô, nói: "Đã bị ướt."

Giang Tẩm Nguyệt nói: "Vậy tôi sẽ lấy của tôi cho cậu."

"Không cần phiền phức." Lam Yến nói: "Cứ như vậy đi."

Nói xong mắt nhìn Giang Tẩm Nguyệt: "Sẽ gây cản trở cho cậu lừa người khác sao?"

Ngữ khí có chút lãnh đạm, lãnh đạm bên trong mang theo tức giận, Giang Tẩm Nguyệt biết là Lam Yến sinh khí, càng có thể cảm nhận được Lam Yến là đang kiềm chế cơn tức giận, lúc trước cùng Lam Yến cãi nhau, Lam Yến mặc dù sẽ không gào thét, nhưng sẽ cùng cô dựa vào lí lẽ biện luận, cùng hiện tại không giống nhau.

Bởi vì lần này, Lam Yến thật sự rất tức giận.

Giang Tẩm Nguyệt giương mắt, cùng Lam Yến bốn mắt nhìn nhau, Lam Yến ngồi ở trên ghế sofa, bên mặt lạnh lùng, cô nói: "Ngồi."

Lam Yến ngồi xuống, thân cao khác biệt, Giang Tẩm Nguyệt cúi đầu liền có thể thấy được cổ trắng nõn xinh đẹp như thiên nga của Lam Yến, còn có cổ áo có chút rộng, cô thần sắc mất tự nhiên, lập tức đi theo ngồi xuống.

Giang Tẩm Nguyệt hỏi: "Mẹ cậu đều đã nói cho cậu sao?"

Lam Yến nhìn xem cô: "Nếu như không có nói thì sao?"

Giang Tẩm Nguyệt ngạc nhiên.

Lam Yến nói: "Lại đang suy nghĩ biện pháp gì mới sao?"

"Lam Yến." Giang Tẩm Nguyệt nói: "Chúng ta có thể bình tĩnh nói một chút không?"

Lam Yến kìm nén bực bội: "Chúng ta bây giờ, không phải liền là đang bình tĩnh nói chuyện sao?"

Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cậu có thể hay không trước nghe tôi nói?"

"Cậu nói?" Lam Yến quay đầu: "Từ khi tôi về nước đến bây giờ, vẫn luôn đều là cậu nói, cậu nói cậu sắp kết hôn rồi! Cậu nói cậu muốn trang trí phòng cưới! Cậu nói đã không cần đoạn tình cảm của trước kia nữa! Cậu nói đã sớm buông bỏ tôi rồi."

"Cái gì cũng đều là cậu nói!"

"Giang Tẩm Nguyệt, cậu là cảm thấy tôi liền thế này rời đi, sẽ thật vui vẻ sao? Tôi về sau nếu như biết những chuyện này, sẽ buông bỏ sao?"

Cảm xúc kích động, lòng ngực phập phồng kịch liệt, giọng nói đứt quảng, hốc mắt ướŧ áŧ ửng đỏ, Giang Tẩm Nguyệt bị thanh âm của cô ngăn lại, ngước mắt nhìn cô, tiếp thu những tâm tình này về sau, Giang Tẩm Nguyệt hỏi: "Vậy tôi nên làm cái gì?"

Thanh âm nhẹ nhàng, ôn nhu.

Cùng thái độ kịch liệt của Lam Yến hoàn toàn trái ngược nhau, cô càng giống là một thanh dao mềm mại, ở thời điểm Lam Yến không có chuẩn bị, hung hăng đâm vào, khiến cho rỉ máu.

Giang Tẩm Nguyệt khóe mắt bọt nước lưu động, cô hít sâu, mở miệng: "Lam Yến, cậu nói cho tôi, tôi phải nên làm như thế nào?"

Giọng nói khàn khàn, mang theo thanh âm nghẹn ngào không rõ ràng, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cậu trở về nước mang theo một kỳ vọng lớn lao, không ngần ngại cùng ba mẹ cãi nhau, không ngần ngại từ bỏ mỗi thứ ở bên kia, cậu đã thật liều lĩnh, vứt bỏ tất cả trở về, cậu nói xem, nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm như thế nào?"

"Tôi ——" Lam Yến nói: "Tôi sẽ không lừa gạt cậu."

"Đó là cậu không có xảy ra chuyện như vậy!" Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cậu cho rằng tôi không muốn nói cho cậu sao? Tôi chỉ còn một chút thời gian, cậu cho rằng tôi không muốn cùng cậu một chỗ sao? Lam Yến, cậu biết, ngoại trừ mẹ tôi, người duy nhất tôi không thể bỏ rơi đó chính là cậu."

Cô ấy chẳng lẽ không muốn dành thời gian cuối cùng, nhìn xem Lam Yến sao?

Cô ấy chẳng lẽ không nghĩ sẽ cùng Lam Yến qua một đoạn thời gian hạnh phúc sao?

Sau đó thì sao?

Để Lam Yến lần nữa đạt được sau đó lại mất đi?

Thời điểm cao trung chia xa, Lam Yến bởi vì lời hứa trở về nước, đã liều mạng học tập, cô thậm chí không có tận hưởng trong khoảng thời gian đại học, nếu như lần này hai người chỉ bên nhau thời gian ngắn ngủi, Lam Yến thật có thể bước đi tiếp sao?

Giang Tẩm Nguyệt nghẹn ngào: "Tôi đương nhiên muốn, tôi mỗi ngày đều mong muốn, mấy năm này, chỉ cần cửa nhà tôi bị gõ, tôi liền sẽ nghĩ, có phải là cậu đã trở lại, cậu biết tôi có đoạn thời gian cả đêm ngủ không được, tôi sợ cậu trở về, sẽ không ai mở cửa cho cậu."

Lam Yến tay đè lấy đầu gối.

Giang Tẩm Nguyệt nói: "Tôi càng muốn cùng với cậu, nghe cậu nói cậu mấy năm này sống ở nước ngoài, tôi có rất rất nhiều sự tình nghĩ cùng cậu nói, nhưng là tôi không thể."

Thanh âm cô dần dần tỉnh táo: "Lam Yến, có lẽ câụ sẽ cảm thấy tôi lừa gạt cậu, là bởi vì tôi ích kỷ, nhưng nếu không lừa gạt cậu, tôi mới thật sự là ích kỷ."

Lam Yến nhắm lại mắt.

Nghe được tin tức từ mẹ cô, đến giờ phút này, cô mới thực sự cảm thấy được, cơn đau gặm nhấm từ da thịt bắt đầu, cắn, nuốt hết, đau đớn lan tràn trong máu, xâm nhập thực chất tận xương tủy.

Cô khó chịu không nói ra được một câu, toàn thân đều đau, đau đến run rẩy, cô dựa trên ghế sofa, nghe Giang Tẩm Nguyệt nói, như bị đao nhiều lần đâm liên tục,từng đao từng đao, không thấy máu, lại rất đau đớn.

Giang Tẩm Nguyệt không nói, nhìn xem cô: "Lam Yến."

Lam Yến trầm mặc.

Giang Tẩm Nguyệt đứng dậy đi tủ TV bên cạnh, kéo ngăn kéo ra, từ bên trong cầm một phong thơ ra, cô đưa cho Lam Yến.

Lam Yến ngón tay thu nhỏ lại, chậm rãi mở ra, nhận lấy.

Lam Yến mở phong thư ra

Bên trong là ba vé máy bay.

Giang Tẩm Nguyệt nói: "Năm đầu tiên cậu ra nước ngoài, tôi muốn đi tìm cậu, nhưng mẹ tôi phát hiện, bà đánh tôi, đem tôi nhốt ở nhà, một tháng cũng không có cùng tôi nói chuyện."

Lam Yến biết người mà Giang Tẩm Nguyệt quan tâm nhất, là mẹ của cô ấy đoạn thời gian kia khẳng định rất khó xử.

Giang Tẩm Nguyệt nhìn xem tấm vé máy bay thứ hai.

"Đại học năm hai, tôi đi tìm cậu, gặp được mẹ cậu."

Lam Yến mặc dù biết chuyện này, nhưng Giang Tẩm Nguyệt như thế nói rất bình tĩnh, vẫn là để cô khó chịu.

Cô đẩy ra tấm thứ hai, nhìn thấy tấm thứ ba.

Giang Tẩm Nguyệt nói: "Đây là mẹ tôi sau khi qua đời, tôi muốn đi tìm cậu."

Bang__

Giọt nước rơi trên tấm vé máy bay, Lam Yến hỏi: "Vì cái gì không tìm đến tôi."

"Vì cái gì." Giang Tẩm Nguyệt nói: "Đại khái là không muốn ích kỷ như vậy."

"Tôi có đôi khi thậm chí hi vọng, cậu đã quên cùng với tôi ước hẹn, hoặc là cậu sống ở nước ngoài đã quen rồi, cậu muốn mời tôi ra nước ngoài."

Đây đều là cô nghĩ tới, cũng nghĩ qua sẽ ứng phó như thế nào.

Nhưng Lam Yến cũng không có, Lam Yến từ bỏ hết thảy mọi thứ ở nước ngoài, trèo non lội suối đi tới nơi thành thị chỉ nhận biết mỗi Giang Tẩm Nguyệt, cô cố chấp mà kiên định, đi qua mấy năm không chỉ có không có bào mòn đi một chút tình cảm, ngược lại khiến cô càng kiên trì.

Lam Yến nói: "Tôi wẽ không."

Làm sao có thể quên được, cô ngóng trông thời gian, đoạn thời gian mới ra nước ngoài cô nghĩ cô có bệnh, có thể tiếp nhận như thế hoang đường ước hẹn, thế nhưng là cô sao có thể có lỗi với mẹ Giang Tẩm Nguyệt, nếu như mẹ cô ấy không đồng ý, Giang Tẩm Nguyệt sẽ vẫn luôn không vui vẻ.

Huống hồ, mẹ cô ấy còn vì cô mà bị thương.

Chỉ là bốn năm mà thôi, chỉ là bốn năm, cô có thể cùng Giang Tẩm Nguyệt vĩnh viễn cùng một chỗ, hai người sẽ có vô số cái bốn năm, để bù đắp những tiếc nuối này.

Nhưng cô không nghĩ qua, Giang Tẩm Nguyệt không có kế tiếp bốn năm.

Cô còn ôm hi vọng xa vời, ảo tưởng thật dài thật lâu.

Lam Yến cúi xuống mắt, muốn khóc, khóc không được, muốn cười, cũng cười không nổi, cô nhíu mày, siết chặt ba vé máy bay, đột nhiên che khuất mặt, nước mắt thẩm thấu vé máy bay, Giang Tẩm Nguyệt ngồi ở bên người cô, nhìn xem vai cô run rẩy, cuối cùng là nhịn không được, đưa tay ôm cô.

Giang Tẩm Nguyệt đem Lam Yến chôn trong ngực, nghe được Lam Yến kiềm chế thanh âm, ngột ngạt, đốt người.

Giang Tẩm Nguyệt ôm cô, thật chặt, ấn lấy đầu Lam Yến, tay xuyên qua sợi tóc, suy nghĩ đã lâu như vậy không ôm, hiện tại đã được như ước nguyện, lại càng làm cho người ta đau lòng.

Lam Yến hai tay ôm chặt lấy eo cô, một khắc cũng không có buông ra, cầm Giang Tẩm Nguyệt đặt trên đỉnh đầu Lam Yến, sợi tóc mềm mại, cô quay đầu, dí má vào sợi tóc, nhẹ giọng gọi: "Lam Yến."

Bốn phía vắng vẻ im ắng, chỉ có ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tích táp, Giang Tẩm Nguyệt mở miệng: "Lam Yến, tôi không phải muốn lừa gặt cậu, tôi chỉ là thấy sợ hãi."

Lam Yến cứng đờ trong ngực cô.

Giang Tẩm Nguyệt cúi xuống mắt, gương mặt cọ xát đỉnh đầu, cô sợ rất nhiều rất nhiều sự tình, Lam Yến năm đó rời đi, cô sợ hãi Lam Yến sẽ không trở về, thật vất vả thích ứng, năm hai đại học khi đó cô gặp mẹ Lam Yến, sợ hãi cùng Lam Yến chênh lệch quá lớn, sau lại mẹ cô xảy ra tai nạn xe cộ, cô thời khắc nơm nớp lo sợ, thời điểm cầm sổ khám bệnh, cũng sợ không dám mở.

Nhưng những cái kia ký ức sợ hãi kia đã quá, hiện tại có sự tình càng đáng sợ hơn.

Cô sợ hơn, cô sợ sau khi đi, để lại một mình Lam Yến.

Lam Yến trầm mặc mấy giây, từ trong ngực cô bật dậy, ngồi thẳng, giương mắt nhìn Giang Tẩm Nguyệt, hai mắt bị nước mắt tắm tỏa sáng, con ngươi vừa đen lại thâm thúy, bốn mắt va chạm, Lam Yến nói: "Đừng sợ."

Cô nói: "Từ giờ trở đi, tôi sẽ luôn bên cạnh cậu"

Cô nói: "Giang Tiểu Nguyệt, cậu không cần phải sợ."

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn đã để lại nhận xét, tiểu khả ái