Đoạn video trên điện thoại di động khiến cô ta đau mắt vô cùng.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi không hiểu video này đến từ đâu mà ra.
Theo những gì cô ta biết, nơi đó không có camera giám sát, nếu không cô ta cũng sẽ không chọn nơi đó mà làm chuyện xấu.
Móng tay cắm vào da thịt, Tô Kiều Kiều buộc mình phải bình tĩnh lại.
May mắn thay, những gì được tiết lộ không phải là điều nghiêm trọng nhất.
Tình hình vẫn chưa đến mức quá tệ, và người quay video này có lẽ chỉ chụp được một phần.
Cô ta đành phải tranh thủ thời cơ để xin lỗi và khôi phục lại hình ảnh của mình.
Tô Kiều Kiều trong nháy mắt chuyển trạng thái, hai mắt đỏ hoe, muốn khóc mà không khóc được.
Cô ta trả lại điện thoại cho người theo đuổi co ta, sau đó lấy điện thoại của mình ra, tìm đến video và bắt đầu gõ chữ.
A Kiều Kiều nói: "Xin chào mọi người, tôi là Tô Kiều Kiều trong video. Tôi đã phải lòng tiền bối Tề từ lâu và rất thích anh ấy. Lời tỏ tình của tôi đã thất bại hai ngày trước và tôi không thể chấp nhận nó trong một thời gian ngắn. Một số bạn bè của tôi không biết sự thật nên hơi bốc đồng và làm một số trò đùa quá đà với tiền bối Tề. Ở đây, tôi chân thành xin lỗi tiền bối Tề và sau này sẽ không làm phiền anh ấy nữa. "
Sau khi nói những lời này, thực sự có người ngốc nghếch đứng ra vì cô ta nói chuyện thuyết phục người ta rộng lượng.
Hắn nói rằng Tề Văn không bị tổn hại gì đáng kể, vì vậy anh ấy với tư cách là một người đàn ông nên rộng lượng hơn.
Tô Kiều Kiều nhìn những người lên tiếng thay cô ta mà cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ta biết chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi.
Cô ta biết tính tình của Tề Văn hiền lành, tốt bụng và rộng lượng.
Ngay cả khi hôm nay hắn nhìn thấy cô ta nói những điều này một giả tạo ở đây, hắn ta chắc chắn sẽ không tỏ ra làm cô ta phải xấu hổ.
Tâm trạng của cô ta lại lần nữa tốt lên, khuôn mặt vẫn như đang muốn khóc.
Ngay khi cô ta định đặt điện thoại xuống, cô ta lại nhận được một tin nhắn khác trên điện thoại.
Cô ta thản nhiên liếc nhìn và sững người tại chỗ, đôi mắt mở to đầy hoài nghi.
Trên điện thoại, câu trả lời của Tề Văn rất đơn giản và chói tai, khiến cô ta không còn mặt mũi nào, kinh ngạt đến mở lớn hai mắt.
Tề Văn: “Vui đùa à? Tôi không nghĩ vậy. Hãy để những người bạn vui đùa của cô chuẩn bị vào cục cảnh sát đi. "
Tô Kiều Kiều biểu tình hoảng sợ, đầu óc choáng váng.
Những người bên cạnh cô ta hoảng sợ ôm lấy cô: "Kiều Kiều, tôi phải làm sao đây? Tề Văn sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn."
"Bạn trai của ta, hắn không thể vào cục cảnh sát gặp rắc rối vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy."
Khi mọi chuyện kết thúc, cô ta hối hận vì hôm qua đã kéo bạn trai xuống nước.
Tề Văn ở bên kia gửi tin nhắn xong lấy điện thoại lại, sau đó bình tĩnh đứng dậy đi vào lớp.
Cậu không mong đợi đoạn video đó sẽ có nhiều tác dụng, nhưng cậu muốn ít nhất để những người làm nó học được một bài học trước.
Tề Văn đang tham gia lớp học thực nghiệm, đã chuẩn bị sẵn sàng bị người làm phiền.
Tuy là nạn nhân trong chuyện này nhưng vì Đại học A danh tiếng nên khả năng cao là lảnh đạo sẽ thương lượng với cậu để chuyện này giải quyết trong êm đẹp.
Cậu cứ chờ mãi nhưng mãi đến chiều vẫn không có người lãnh đạo nào xuất hiện.
Cậu linh cảm có điều gì đó không ổn, nhưng cậu không thể hiểu được đó là điều gì.
Những người đánh cậu đêm qua đều lần lượt đến xin lỗi cậu, mong cậu sẽ buôn tha cho bọn họ không cần báo cảnh sát.
Cậu sẽ không tha cho bất cứ một ai, tất cả đều bị bắt đi điều tra.
Khi gần đến buổi tối, Tề Văn vẫn chưa hiểu tại sao chuyện này lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Cậu một mình bước đi trong khuôn viên trường, cụp mắt xuống suy nghĩ, lần này quá mức kỳ lạ.
Thứ nhất, thế giới sụp đổ không có nhiệm vụ sửa chữa, thứ hai, nhiệm vụ không khó, giống như vô số nhiệm vụ bình thường mà cậu đã thực hiện trước đây.
Nó thậm chí còn... dễ dàng hơn một chút so với nhiệm vụ trước đó.
Tựa như có người đang âm thầm giúp đỡ cậu hoàn thành nhiệm vụ. Sự nghi ngờ khiến lòng cậu chùng xuống.
Vì lý do nào đó, cậu luôn có cảm giác mình đang bị theo dõi cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Loại cảm giác này đè nén ở ngực cậu, khiến cậu cảm giác ngột ngạt, kỳ quái, và rất khó chịu.
077 cùng hắn có tinh thần liên hệ, mặc dù không thể biết rõ ràng ký chủ đang nghĩ gì, nhưng đại khái có thể cảm giác được ký chủ hiện tại tâm tình rất chán nản.
Nó tưởng có chuyện gì đó nên chủ động cập nhật lại tiến độ nhiệm vụ.
Kết quả: Nhiệm vụ đang diễn ra suôn sẻ và chưa có bất thường nào xảy ra.
Không vấn đề á……
077 bối rối, hiện tại mọi việc đang diễn ra suôn sẻ, tại sao ký chủ lại có vẻ mặt nghiêm túc như có chuyện gì đó?
Còn chưa kịp hỏi, Tề Văn đang trầm tư đột nhiên nói: “Kỳ Kỳ, cẩn thận kiểm tra tình hình ở đồn cảnh sát, xem những người đó bây giờ thế nào.”
Mong rằng mọi chuyện không như cậu nghĩ.
Trong lòng Tề Văn nặng trĩu, cậu đang chờ đợi kết quả.
【nhận được! 】
077 đè nén sự nghi ngờ trong đầu, lập tức bắt đầu hành động.
Một lúc sau, 077 bối rối trả lời: [Ký chủ, bọn họ vẫn còn ở bên trong. Tôi đã kiểm tra cẩn thận và phát hiện ra rằng trước khi họ bị đưa đến cục cảnh sát, có người ẩn danh đã đăng một đoạn video bằng chứng chi tiết hơn.]
[Bên trong là toàn bộ quá trình nguyên thân bị đánh đập và ức hϊếp.]
Khi phát hiện ra điều này, toàn bộ hệ thống đã bối rối.
Đôi mắt của Tề Văn tối sầm lại, và linh cảm xấu của anh đã trở thành sự thật.
Cậu im lặng một lúc rồi nói: "Kỳ Kỳ, cậu có thể lấy đoạn video đó không? Tôi muốn xem."
【Có thể. 】
077 đồng ý ngay lập tức và chiếu đoạn video đó cho cậu xem, giống như đang xem một bộ phim.
Hình ảnh đó hiện lên trong đầu Tề Văn từng khung hình một, toàn bộ video kéo dài gần hai mươi phút, cậu phát với tốc độ gấp đôi và nhanh chóng kết thúc.
Video không có độ phân giải cao nhưng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của một số người.
Với video này, có lẽ họ sẽ ở trong đó vài ngày.
Sự chú ý của Tề Văn nhanh chóng chuyển khỏi khía cạnh này và suy nghĩ xem ai có thể quay video này.
Góc quay của video rất bình thường, có thể thấy địa điểm quay là gần phòng thiết bị.
Cậu tìm kiếm ký ức của nguyên chủ một hồi, đại khái xác định được vị trí.
Tề Văn không phải là loại người rụt rè khi gặp khó khăn, nếu có điều gì chưa rõ ràng, cậu sẽ cố gắng hết sức để tìm ra nhanh chóng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Cậu nhấc chân và đi về phía nhà ấm trồng hoa.
Màn đêm tĩnh lặng, cậu một mình đi tới cửa nhà ấm trồng hoa.
Trong nhà kính không bật đèn, tối đen như mực, ánh trăng phản chiếu qua tấm kính phản chiếu bóng mờ của các loại hoa bên trong.
Cậu hít một hơi thật sâu, đẩy cửa kính ra và cảnh giác bước vào.
Bên trong tràn ngập hương hoa và sự yên tĩnh, không có gì khác thường.
Tề Văn cau mày, mò mẫm bật công tắc đèn, cả tấm lưng lộ ra ngoài không đề phòng.
Một cơn gió từ phía sau truyền đến, Tề Văn lập tức mở to mắt.
[Ký chủ, hãy cẩn thận! !]
077 lo lắng nhắc nhở, trái tim nó như muốn bay lên.
Tề Văn phản ứng rất nhanh, ngay khi nhận thấy có gì đó kỳ lạ sau lưng, cậu liền muốn quay người lại, thậm chí còn dùng tay phải đánh về phía sau bằng khuỷu tay.
Tuy nhiên, dù tốc độ của cậu nhanh như vậy, những người đứng sau cậu cũng di chuyển nhanh hơn.
Người đàn ông dễ dàng né tránh đòn tấn công của cậu, kẹp tay cậu sau lưng với một lực đạo mạnh mẽ.
Sau gáy của cậu bị giữ bằng một tay cậu thậm chí không thể quay đầu.
"Ngoan ngoãn, đừng cử động."
_________________