Chương 27
Nhà ga Thanh Miên nửa đem vắng vẻ đến khôn cùng, một mình tôi ngồi trên cái ghế băng dài, nhẫn nại chờ chuyến tàu đêm đi Nam Đức. Ngoài tôi ra chỉ có vài ngọn đèn đường hắt ánh sáng vàng hiu hắt vào nhà ga và cả một bầu trời sao trên đầu.Trong lúc chờ đợi tiếng tàu hỏa chạy trên đường ray, tôi ngước nhìn những ngôi sao trên trời và nhớ lại những kỷ niệm đã có với An Tâm. Từng mảnh ký ức hiện lên dưới bầu trời sao đẹp như một bức tranh, từ buổi gặp gỡ ở câu lạc bộ Taekwondo cho đến nụ hôn trong mưa ở trạm xe buýt, từ bữa cơm ở nhà tôi đến bàn ăn ở nhà hàng Gia Lăng Các… rất nhiều việc tưởng như bình thường khi đó lại trở thành những ký ức xúc động bây giờ.
Tôi vẫn còn nhớ như in lễ hội té nước ở Ô Tuyền, những khoảnh khắc vui vẻ và náo nhiệt, và cả cái giật mình kinh hãi của An Tâm.
Trong lễ hội té nước đó, em đã nhìn thấy Mao Kiệt.
Khi An Tâm nói với tôi em nhìn thấy Mao Kiệt, tôi nghĩ rằng em đã nhìn nhầm vì lúc chạy đến chân tháp, tôi đã đưa mắt tìm kiếm khắp nơi trên bậc thềm rộng lớn mà không thấy bóng người nào cả. Ngay cả khi đi ra sau tháp, chúng tôi cũng chỉ thấy có hai nhóm thiếu nữ đang té nước chứ không thấy Mao Kiệt đâu cả.
Tôi lau những giọt nước trên tóc em, hỏi: “Mao Kiệt? Có khi nào em nhìn nhầm không?”
Mặc dù khung cảnh lúc đó khá lộn xộn nhưng An Tâm vẫn kiên quyết khẳng định mình không nhìn nhầm. “Đúng là em đã nhìn thấy anh ta mà. Anh ta đang ở đây!”
Chúng tôi cùng nhìn ngó xung quanh, tôi hỏi: “Ở đâu?”
Bốn phía đều là người với người, trông ai cũng hạnh phúc, vui vẻ. Nếu đúng là Mao Kiệt đã xuất hiện thì trong hàng ngàn người cũng khó mà tìm thấy dấu vết của anh ta.
Thế rồi An Tâm kéo tôi chạy xuống chân tháp, xuyên qua đám đông và sương mù, ngược trở lại bờ sông. Tôi vội hỏi: “Không chơi nữa sao?”
Em dừng lại, nhìn quanh quất, vừa thở hổn hển vừa nói: “Mau…. Đi tìm điện thoại!”
Sau đó, chúng tôi chạy về phía ga tàu. Ở đó, chúng tôi đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát tuần tra dừng ở phía đối diện với cổng ga, không hẹn mà gặp cùng chạy sang đó.
Hai cảnh sát đang uống nước và nói chuyện phiếm trên xe, nghe An Tâm trình bày thì cứ ngẩn người ra, không biết phải xử lý thế nào. An Tâm nói trong hơi thở đứt quãng: “Nhanh…bên kia… bên kia có kẻ gϊếŧ người… Các anh mau đi bắt hắn đi! Ở chuà Man Long…nếu không hắn chạy mất…”
Tôi đứng bên cạnh, cố gắng thể hiện sự bình tĩnh mà một người đàn ông nên có, bổ sung thêm: “Hắn ta tên là Mao Kiệt, khoảng hai ba, hai tư tuổi, cao gần bằng tôi….”
Cảnh sát nói với chúng tôi cứ như người lớn xoa dịu trẻ con bị dọa ma: “Đừng hoảng sợ, hai người nói chầm chậm thôi. Rốt cuộc là có việc gì? Ai gϊếŧ ai cơ?”
“Cuối cùng thì có việc gì, ai gϊếŧ ai”, không biết phải kể từ đâu thì hai cảnh sát này mới hiểu ra đây? Tôi nhìn An Tâm, em cũng á khẩu, nói không nên lời. Một lúc sau, An Tâm mới hỏi: “Các anh có điện thoại không?”
Một cảnh sát đáp: “Đây là điện thoại chuyên dùng cho cảnh sát, không thể tùy tiện cho người ngoài mượn. Cô muốn gọi đi đâu?”
“Tôi muốn báo án.” An Tâm dõng dạc đáp.
“Báo án? Cô báo với chúng tôi là được rồi. Trước tiên nói rõ ràng tình hình đã, ai là kẻ gϊếŧ người?”
“Tôi là người trong đội Phòng chống ma túy của thành phố, làm ơn cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi cần gọi cho đội trưởng.”
Hai người cảnh sát nhìn nhau, có vẻ không tin lắm. “Cô là người của đội Phòng chống ma túy à? Có thẻ cảnh sát không?”
An Tâm tìm rất lâu mới rút tờ chứng minh thư ra, đưa cho cảnh sát. Cảnh sát đọc: “Hà Yến Hồng?” rồi cười cười, nói: “Đây là chứng minh thư mà, không được, cô có thẻ cảnh sát không?”
An Tâm ngập ngừng một lát mới nói: “Hiện giờ tôi đã ra khỏi ngành rồi, không còn thuộc biên chế đội Phòng chống ma túy nữa. Nhưng tên tội phạm kia vẫn đang bị truy nã, tôi phải lập tức báo cho họ.”
Hai cảnh sát nghi hoặc nhìn An Tâm rồi nói: “Cô chờ chút.” Dứt lời, một người ngồi vào xe, gọi điện thoại. Tôi và An Tâm đứng chờ ngoài xe, cũng không biết anh ta gọi điện thoại cho ai, không lâu sau anh ta bước ra, cầm chứng minh thư của An Tâm trên tay, hỏi: “Rốt cuộc thì cô muốn làm trò gì đây? Đội Phòng chống ma túy trước giờ làm gì có ai tên Hà Yến Hồng.”
An Tâm vội nói: “Anh nói với họ tôi tên là An Tâm.”
Cảnh sát lại nhìn chứng minh thư của em rồi hỏi: “Chẳng phải cô tên là Hà Yến Hồng sao? Sao lại tên là An Tâm nữa?”
Em sốt ruột nói: “Anh cứ hỏi họ trong đội có người tên An Tâm không là biết ngay ý mà.”
Người cảnh sát đó bảo đồng nghiệp: “Cậu gọi lại hỏi họ xem có ai tên là An Tâm không?”
Anh cảnh sát trẻ nhẫn nại ngồi vào xe, một lúc sau thì ra báo cáo: “Thưa, có ạ!”
Thế rồi người cảnh sát ban nãy lại chui vào xe, không biết anh ta nói chuyện với ai ở đội Phòng chống ma túy, lát sau anh ta mời An Tâm lên xe.
Chỉ còn một mình tôi đứng ngoài xe với anh cảnh sát trẻ tuổi. Bỗng anh ta lên tiếng hỏi: “Ai nhìn thấy kẻ gϊếŧ người đó vậy? Là cô ấy hay là anh?”
Tôi chỉ vào trong xe, ý nói An Tâm nhìn thấy.
Cảnh sát lại hỏi: “Cô ấy có nhìn rõ không?”
“Cô ấy nói nhìn thấy rõ ràng.” Tôi đáp.
“Thế nào gọi là rõ ràng?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Một lúc sau, An Tâm và người cảnh sát cùng xuống xe. Anh ta nói: “Thế nhé, chờ một lúc nữa là có chuyền tàu về thành phố thôi.”
Nét mặt An Tâm vẫn không bớt phần lo lắng, em cảm ơn hai người cảnh sát rồi kéo tôi đi vào nhà ga.
Tuy đầu tóc đã khô nhưng quần áo, giày tất trên người chúng tôi vẫn còn ướt nhẹp, tôi thấy cực kỳ khó chịu. An Tâm vừa đi vừa nói: “Đội trưởng Phan nghỉ phép đi Đại Lý rồi, đội phó Ngô đến từ Lệ Giang vừa mới thay vị trí của đội phó Tiền được nửa tháng, tình hình thế nào anh ta cũng không rõ, bảo em quay về trụ sở đội báo cáo cho rõ.”
Ngồi trên tàu hỏa, cả tôi và An Tâm cùng trầm mặc hướng ra ngoài cửa. Lúc đi thì háo hức vui vẻ biết bao, lúc về thì ai nấy cùng nặng trĩu tâm sự. Về đến trung tâm thành phố Nam Đức, đang trên đường đến trụ sở đội Phòng chống ma túy thì An Tâm bỗng bảo tôi quay về nhà nghỉ trông coi Tiểu Hùng, em không yên tâm về thằng bé. Tôi nghe lời em, quay về nhà nghỉ trước.
Đến nơi, tôi vào phòng trông trẻ đón Tiểu Hùng, thấy thằng bé đang ngồi ở góc phòng, nước mắt lã chã, khóc thút thít. Tôi vội hỏi người trông trẻ thằng bé bị làm sao, cô ta liền đáp: “Haizz… may quá, anh về đây rồi. Ăn cơm xong, thằng bé cứ khóc đòi đi tìm bố mẹ bằng được. Chắc nó chán chơi ở đây rồi, chúng tôi dỗ thế nào cũng không được. Tôi nghĩ nó tưởng anh chị bỏ nó lại, không cần nó nữa nên mới khóc thảm thiết như thế…”
Tôi vội ôm Tiểu Hùng vào lòng, hỏi: “Đúng không con, con tưởng bố mẹ bỏ con lại hả?”
Tiểu Hùng chưa biết nói, chỉ có thể gật đầu, nấc lên hai tiếng. Hai bàn tay nhỏ xíu của nó ôm chặt lấy cổ tôi, khiến tự đáy lòng tôi dâng trào một cảm giác xúc động nghẹn ngào. Thằng bé mới gần hai tuổi mà đã rất tình cảm, biết cách yêu thương người khác và khiến cho người khác yêu thương nó, điểm này cũng giống An Tâm đấy chứ. Người ta nói, con người từ lúc sinh ra đã có thể cảm nhận thế giới, những sự việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh và cảm xúc sẽ để lại dấu ấn rất sâu và đều ảnh hưởng tới tính cách và xu hướng tình cảm sau này. Chắc Tiểu Hùng đã phải chịu nhiều vất vả và thiệt thòi rồi.
Trời chưa tối tôi đã thấy An Tâm quay về. Tôi kể chuyện Tiểu Hùng nhớ mẹ cho em nghe, vốn tưởng em sẽ ngạc nhiên và cảm động lắm, không ngờ em chỉ nghiêm túc nói: “Dương Thụy, hôm nay chúng ta ăn cơm sớm một chút nhé. Sáng mai, chúng ta sẽ đi chuyến tàu sớm hơn.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Em đến đội Phòng chống ma túy báo cáo chưa, họ nói thế nào?”
An Tâm lắc đầu chán nản, đáp: “Đội trưởng Phan không có ở đây, anh Tiền cũng đi nơi khác rồi, đội phó Ngô mới đến nên không nắm rõ tình hình, hỏi em có khi nào nhìn nhầm không, có phải do ảnh hưởng tâm lý không, khiến em đến giờ cũng không sao xác định nổi có phải mình nhìn nhầm không nữa. Có lẽ đúng là em đã nhìn nhầm rồi.”
“Những việc thế này, dù em có đi báo cáo thì cảnh sát cũng chỉ tin một phần. Thế họ có nói sẽ thực hiện biện pháp gì không?”
Em lại lắc đầu. “Bây giờ còn có thể thực hiện biện pháp gì nữa chứ? Có thể san rừng đạp núi để tìm Mao Kiệt không?”
Tôi nghĩ cũng phải.
Tối hôm đó, chúng tôi chỉ ăn vài món đơn giản. Lúc tôi mua mì xào ở ngoài về thì Tiểu Hùng đã ngủ say rồi. Tôi và An Tâm liền kê bàn lại gần giường, cùng ăn mì xào. Cả hai cùng im lặng không nói với nhau câu nào. Ăn xong, tôi dọn bàn còn An Tâm ngồi ngây ra trên giường nhìn Tiểu Hùng ngủ. Tôi liền hỏi em: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Em đáp: “Không làm gì cả.” Thế là tôi cũng không hỏi nữa, tiến đến chỗ cửa sổ nhìn ra ngọn núi Nam Mãnh. Trời đã tối mịt, không nhìn rõ được gì.
Chúng tôi tắt đèn sớm nhưng tôi không buồn ngủ và nghĩ An Tâm cũng vậy. Chúng tôi chỉ mượn bóng tối để thỏa sức theo đuổi những suy nghĩ trong đầu mình. Cả buổi tối An Tâm luôn trầm mặc ít nói, phải chăng sự xuất hiện của Mao Kiệt, hoặc chỉ là ảo giác của em về anh ta, đã khiến cho quá khứ một thời của em được dịp tái hiện, tuy nhiên quá khứ đó chứa quá nhiều mất mát và khổ đau nên em mới có phản ứng như vậy? Tôi nằm cạnh An Tâm, cố gắng trở mình, cũng không chạm vào người em. Vốn tôi cũng muốn an ủi em mấy câu nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi hoàn toàn không có mặt trong đoạn quá khứ đó của em, dù tôi có nói gì cũng vô ích mà thôi. Tôi nghĩ nên để cho em có một khoảng không riêng để nhớ về người chồng đã mất, về cuộc sống họ từng trải qua. Càng sống với An Tâm, tôi càng cảm thấy mình thực sự không phải là đối thủ của Trương Thiết Quân. Tôi không chín chắn, không chung tình, một lòng một dạ vì em bằng anh ta. Quan trọng nhất là Trương Thiết Quân là mối tình đầu của em. Mối tình đầu luôn khó quên và không thể so sánh được.
Đêm khuya thanh vắng, nghe rõ cả tiếng côn trùng lích rích không ngừng dưới cửa sổ, tôi vẫn chưa thể chợp mắt. Tôi không biết lúc đó là mấy giờ, không biết chúng tôi đã chìm trong trạng thái im lặng được bao lâu rồi. Lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng của An Tâm, tôi nghĩ em đã ngủ rồi. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy bên cạnh phát ra những tiếng động rất nhỏ, liền quay lưng về phía em. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng em trở mình, nép sát vào lưng tôi. Rồi tôi bỗng cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mượt của làn da em, em run rẩy nói: “Dương Thụy, em yêu anh.”
Cả người tôi nóng bừng nhưng tôi vẫn kiên trì không động đậy. An Tâm vòng tay qua người, ôm lấy tôi. Mọi lần, tôi đều là người chủ động, còn em chỉ ngoan ngoãn phục tùng, khiến tôi không biết rốt cuộc em có yêu tôi nhiều như tôi yêu em không hay em chỉ đang nhẫn nại chiều ý để trả ơn tôi. Vậy mà hôm đó, An Tâm đã chủ động đến với tôi. Cuối cùng, tôi quay người lại, ôm ghì lấy em, hôn tới tấp lên mặt em. Bỗng nhiên, tôi phát hiện em đang khóc. Tôi cũng muốn khóc. Chúng tôi đều đã từng chịu ân tình của đối phương và chính ân tình đó đã gắn chặt chúng tôi với nhau hơn cả tình yêu.
Đêm hôm đó, bên cạnh Tiểu Hùng đang ngủ ngon lành, tôi và An Tâm lặng lẽ thổn thức, lặng lẽ hôn nhau, lặng lẽ hòa vào nhau. Một lúc lâu sau, khi tôi định nằm xuống thì An Tâm bỗng ôm tôi chặt hơn, nói: “Em xin anh, cứ để thế này một lúc nữa đi, em thích như vậy.”
Tôi mỉm cười, đồng ý. Chúng tôi cứ thế ôm chặt lấy nhau, tôi nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của em. Sau đó, những cảm xúc yêu thương lại bùng cháy. Sau cùng, tôi và em cùng nhìn ngắm ánh trăng mỏng manh hắt vào phòng, không biết qua bao lâu, chúng tôi lại quay sang nhìn nhau và mỉm cười.
Tôi khẽ hỏi: “Em còn muốn khóc không?”
An Tâm không trả lời, cúi đầu e thẹn như một thiếu nữ mới biết yêu. Tôi phát hiện biểu cảm e thẹn xấu hổ của An Tâm và Tiểu Hùng rất giống nhau, liền quay sang chỗ thằng bé. Vừa quay sang tôi đã giật thót mình, không biết Tiểu Hùng đã dậy từ lúc nào và đang giương cặp mắt to tròn lên nhìn tôi. Tôi vội lay An Tâm, nói: “Em, Tiểu Hùng….” An Tâm cũng hốt hoảng không kém, vội ôm thằng bé vào lòng nựng nịu.
Tôi xuống giường, mặc quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa qua.
Tôi bật công tắc nhưng đèn không sáng, may mà ánh trăng chiếu vào cũng đủ để nhìn rõ mọi thứ. Tôi khẽ vặn vòi nước rồi để mặc cho nước chảy xuống người mình. Bỗng tôi nghe thấy tiếng mở cửa, liền nghiêng đầu dỏng tai nghe ngóng. Không thấy có động tĩnh gì, tôi liền hỏi: “Là em à, An Tâm?” nhưng không có người trả lời. Tôi khóa vòi nước, đi ra chỗ tường ngăn của phòng tắm, không thấy bóng người nào cả, chỉ có ánh trăng chiếu vào phòng như cũ. Chỉ có một thay đổi duy nhất, đó là cánh cửa nối phòng tắm với hành lang, rõ ràng lúc tôi đi vào đã đóng lại, không hiểu sao lúc đó đã bị mở ra.
Tôi sinh nghi, vội lau người, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng tắm, kiểm tra xung quanh. Trên lầu rất yên tĩnh, không thấy bóng người. Hành lang cũng vắng lặng. Tôi vội đi về phòng, được nửa đường thì nghe thấy một tiếng động khác lạ vang lên. Tiếng động đó rất nhỏ, phát ra từ phía sau giống như có người đang đi theo tôi vậy.
Tôi quay phắt người lại, vẫn không thấy ai, lại đi tiếp, nghĩ mình thần hồn nát thần tính. Trước khi bước qua cửa tôi lại ngó nhìn hành lang, bỗng giật nẩy mình, tôi trông thấy ở chỗ rẽ của hành lang có một bóng người đen đen, vội chạy vào phòng nói với An Tâm: “Hình như có người đang đi lại ở hành lang.”
An Tâm ngồi dậy, hỏi: “Thật không? Có thể là nhân viên của nhà nghỉ.”
Mặc dù nói thế nhưng An Tâm vẫn mặc quần áo vào và nói: “Em muốn đi tắm một chút.” Tôi tìm cái đèn pin trong ba lô, cố tỏ ra dũng cảm, nói với em: “Anh đưa em đi.” Em nói: “Không cần, em tự đi được.” Tuy vậy, tôi vẫn đi cùng An Tâm. Nhìn ra hành lang, tôi thấy đèn vẫn sáng mờ nhưng bóng người thì không còn nữa, liền đưa em đến phòng tắm, đưa đèn pin cho em rồi đi ra.
Vừa ra khỏi phòng tắm, tôi bỗng nhìn thấy một bóng đen, liền vô thức hét lên nhưng hình như tiếng hét còn chưa kịp phát ra thì đã cảm nhận thấy một vật sắp đập xuống đầu mình. Theo phản xạ nhiều năm tập bóng chuyền và luyện Taekwondo, tôi nghiêng người tránh nhưng vai lại bị trúng đòn. Tôi đau đớn đến tê dại, ngã xuống đất nhưng vẫn còn tỉnh táo. Tôi nhìn thấy bóng đen đó nhảy qua người mình rồi mở cửa phòng tắm đi vào trong. Tôi muốn giữ chân hắn nhưng không thể đành dùng hết sức bình sinh hét lên: “An Tâm!” Vừa hét xong, tôi lại bị bồi thêm một cú vào đầu, đầu tôi nhói lên một cái rồi tất cả chỉ còn lại một mảng tối đen…
Ký ức sau đó chỉ là những mảnh ghép vỡ vụn, tôi có cảm giác An Tâm xông ra khỏi phòng tắm và vật lộn với bóng đen đó, tiếp theo là một thân người nặng nề ngã lên người tôi. Lúc đó, thị lực của tôi đột nhiên hồi phục, tôi thấy người ngã vào mình không phải là An Tâm. Em chạy về phía phòng ngủ, tiếng bước chân dồn dập trên sàn gỗ đánh thức tôi. Tôi bất chấp đau đớn, cố gắng đứng dậy nhưng hai chân vẫn mềm nhũn. Đến lúc tôi đứng lên được thì cái bóng đen kia cũng loạng choạng đổ vào người tôi, thế là cả hai lại cùng ngã xuống trước cửa phòng tắm. Toàn thân không còn sức lực, đầu óc thì quay cuồng hoảng loạn, tôi điên cuồng vùng vẫy nhưng bóng đen kia đã nhanh chóng đứng dậy rồi đạp liền mấy cái vào người tôi, trong đó có một cú vào đầu. Lần này thì tôi hoàn toàn mất hết tri giác. Hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên trong đời, tôi bị đánh đến mức hôn mê bất tỉnh.
Sau này tôi mới biết, tôi bị bất tỉnh hơn một phút. Trong hơn một phút, gã lưu manh kia đã đuổi đến tận phòng của chúng tôi, lúc đến cửa thì gặp An Tâm, thế là hai người lại lao vào giằng co nhau. An Tâm giơ chân đạp vào háng của hắn nhưng hắn đã kịp lùi lại tránh, nhân cơ hội đó, em đóng sập cửa lại, khóa trái rồi chạy đến chỗ cửa sổ. Dưới cửa sổ là một vườn chuối rừng, An Tâm vừa chạm tay vào mép cửa sổ thì nghe thấy tiếng đạp cửa rầm rầm. Em không còn thời gian trèo xuống nên đành phải trốn xuống gầm giường, vừa trốn xong thì cửa phòng bật tung ra. Tên lưu manh không thấy ai trong phòng, phản ứng đầu tiên là chạy đến chỗ cửa sổ đang mở, nhìn ra ngoài, không thấy có người. Đúng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng động dưới gầm giường.
Hắn lập tức cúi xuống tìm, gầm giường rất tối nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra bóng dáng An Tâm. Ánh mắt của em và hắn chạm nhau trong khoảng hai giây và An Tâm nhìn thấy trên tay hắn là một khẩu súng. Gã lưu manh nhảy phắt lên giường, chĩa súng về phía An Tâm đang trốn. Lúc đó, tôi cũng mơ màng tỉnh lại, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng súng nổ đinh tai nhức óc.
“Đoàng… đoàng…” Năm tiếng súng khiến toàn thân tôi rụng rời. Tôi gào khóc nhưng ra nước mắt cũng không thể thốt nên lời. Dường như nỗi đau sâu thẳm tận đáy lòng đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, tôi bám vào tường, lết về phía phát ra tiếng súng. Tôi biết tôi và em đều có thể chết vào ngày hôm đó nhưng tôi vẫn cố lê bước. Tôi muốn ở cùng em, bảo vệ em dù phải liều cái mạng này.
Cuối cùng, tôi cũng đến được cửa phòng. Tôi thấy một người đàn ông nằm sấp trên tấm ga giường nhăn nhúm, máu chảy lênh láng quanh người hắn, thấm ướt cả ga giường. Hóa ra, trong năm tiếng súng nổ thì có tới bốn viên đạn ghim vào ngực hắn. Tôi run rẩy ngã phịch xuống đất, nhìn thấy An Tâm nằm dưới gầm giường, sợ hãi hổn hển, mắt ngấn nước. Tôi đưa tay muốn kéo em ra, em nhìn tôi rất lâu rồi mới run run chìa tay ra. Khi hai bàn tay của chúng tôi chạm vào nhau, dường như cũng tiếp cho nhau chút sức lực cuối cùng. An Tâm bò ra khỏi gầm giường, người em bị mảnh gỗ đâm chảy máu, em run rẩy ôm lấy tôi, lắp bắp nói: “Dương Thụy…. em … em gϊếŧ người rồi…. Dương Thụy….”
Tôi cũng sợ đến mức không thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu, mỉm cười để trấn an em và cũng để nói với em rằng: “An Tâm, em giỏi lắm!”
An Tâm run run sờ lên mặt tôi, hỏi: “Anh không sao chứ? Có bị thương không?”
Tôi lắc đầu, yếu ớt hỏi: “Tiểu Hùng đâu?”
An Tâm ngây người mấy giây, sau đó đứng bật dậy chạy ra cửa nhưng được vài bước em lại quay người lại nhặt khẩu súng dưới sàn lên. Trông em cứ như đã phát điên, tôi nhanh chóng nhận ra Tiểu Hùng không còn trong phòng nữa.
Tôi cứ ngĩ cuộc chém gϊếŧ đó đã kết thúc nhưng thực ra đó mới là lúc bi kịch ập đến. Kẻ bị bắn chết trên giường là Mao Phóng, anh trai Mao Kiệt. Chắc chắn Mao Kiệt cũng đến, chỉ là chúng tôi không nhìn thấy hắn thôi. Trong lúc tôi, Mao Phóng và An Tâm giằng co với nhau, có lẽ hắn đã lẻn vào phòng và bắt Tiểu Hùng đi rồi. An Tâm bị Mao Phóng đuổi riết quá nên chỉ còn cách trốn xuống gầm giường, nhìn thấy túi xách, em lập tức mở ra, lấy súng bắn một loạt năm viên đạn xuyên qua giường gỗ, gϊếŧ chết Mao Phóng.
An Tâm cầm súng chạy ra ngoài, không thấy Mao Kiệt và Tiểu Hùng đâu. Mấy người khách khác ở nhà nghỉ nghe thấy tiếng súng, liền trốn tịt trong phòng. Hai nhân viên trực đêm thập thò ở cửa, nhìn thấy An Tâm người đầy máu liền giật mình sợ hãi. Em chạy ra cửa chính, ngoài ánh trăng sáng vằng vặc thì chỉ có đường phố vắng vẻ im lìm.