Có điều Khương Ngư thực sự đã hiểu lầm Hoắc Diên Xuyên, Hoắc Diên Xuyên vừa nhìn thấy sắc mặt Khương Ngư liền biết cô đã nghĩ sai rồi.
“Không, tôi chỉ đang thắc mắc tại sao thái độ của cô đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy.”
Hoắc Diên Xuyên nửa đùa nửa thật, nửa nghiêm túc nói.
Trong lòng Khương Ngư căng thẳng, tự hỏi không biết có phải Hoắc Diên Xuyên nhìn ra cái gì rồi không. Đừng đánh giá thấp những người làm lính thời này, nhất là người như Hoắc Diên Xuyên, gia cảnh cao, lại làm bộ đội lĩnh vực khoa học kỹ thuật, sức quan sát cực kỳ nhạy cảm.
Nhưng sau đó Khương Ngư lại nghĩ lại, thái độ mình thay đổi thì sao chứ? Sau khi thành lập nước tới giờ không nói chuyện yêu ma quỷ quái, mà chuyện trọng sinh này lại quá kỳ lạ, nhất định Hoắc Diên Xuyên không thể tưởng tượng ra được.
Nghĩ đến đây, thái độ Khương Ngư càng trở nên tự nhiên hơn.
“Không được sao, trước đó là bởi vì trong lòng tôi còn có ảo tưởng, cảm thấy có thể kết hôn với anh. Nhưng sau khi kết hôn rồi, anh cũng không thích tôi, nên tôi cũng thấy chẳng có ý nghĩa gì nữa hết, đương nhiên không cần phải đối xử quá tốt với anh. Tôi không chiếm lợi của anh thì anh cũng không cần phải chiếm lợi của tôi. Chúng ta phân công hợp tác, nếu tôi đã nấu cơm rồi thì anh rửa chén cũng là chuyện bình thường.”
Khương Ngư nói luôn một tràng, Hoắc Diên Xuyên bất đắc dĩ mỉm cười, cảm thấy tính tình của cô nhóc quả thật có chút quá lớn. Nhưng chẳng qua như vậy cũng tốt, ít nhất thì so với cả ngày cúi đầu tự ti cũng tốt hơn nhiều.
“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi không nói là tôi không muốn rửa chén. Cô nói đúng, nam nữ bình đẳng, không có ai nhất định phải làm việc nhà.”
Nói xong, Hoắc Diên Xuyên bưng chén cơm của hai người đi ra sân.
Vì cửa đang mở, có người nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên đang rửa chén ở đó, trợn tròn mắt.
Ôi trời ơi, đây chính là Hoắc Diên Xuyên, là bảo bối của cả đại viện quân khu, ai mà không biết Hoắc Diên Xuyên kiếm được nhiều tiền như vậy cho quân đội, nhưng sao cô gái nông thôn đó lại có thể bá đạo, không biết tốt xấu như vậy chứ?
Chẳng bao lâu sau, tin Hoắc Diên Xuyên một mình rửa chén truyền khắp đại viện, trong lòng các bà các cô đều cảm xúc lẫn lộn, cảm thấy Khương Ngư thật sự quá đáng. Khương Ngư còn không biết Hoắc Diên Xuyên lại kéo thêm một đợt hận thù nữa đến cho cô.
Khương Ngư không khỏi liếc nhìn Hoắc Diên Xuyên đang đứng bên bồn rửa chén, bởi vì đang rửa chén nên anh phải xắn tay áo sơ mi trắng lên tận bắp tay. Chỉ đứng nơi đó thôi, khí chất sạch sẽ lại điềm tĩnh, sườn mặt cũng rất anh tuấn.
Trong lòng Khương Ngư thầm thở dài, dạng người như thế này, quả nhiên mình không hề xứng. Anh vừa sinh ra đã ngậm thìa bạc trong miệng, cho dù là làm việc nhà hay là rửa chén, người khác làm thì thân đầy bụi đất, anh làm thì lại là cảnh đẹp ý vui, trách không được có nhiều người thích anh như vậy.
Khương Ngư mím môi, lập tức quay mặt đi, thầm nghĩ thực ra ngoài việc không thích cô ra thì trong các phương diện khác Hoắc Diên Xuyên cũng khá tốt, không có chủ nghĩa đại nam tử, cũng vẫn có thể làm việc.
Nhưng Khương Ngư lại nghĩ tới hai mẹ con kia, trong lòng đột nhiên nổi lên lửa giận, hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Diên Xuyên. Tình cờ ánh mắt Hoắc Diên Xuyên đυ.ng tới, chú ý tới ánh mắt Khương Ngư, Hoắc Diên Xuyên sửng sốt, cô nhóc này lại có chuyện gì nữa à?