Ăn sáng xong, Hoắc Diên Xuyên mặc đồng phục và đội mũ.
Khương Ngư lén nhìn qua, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vết đỏ do bị đánh đã mờ đi rất nhiều, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn thấy.
Khương Ngư nghĩ thầm, chắc sẽ không có ai dám cả gan nhìn chằm chằm vào mặt Hoắc Diên Xuyên đâu nhỉ?
Suy nghĩ của Khương Ngư không sai, quả thực không có ai lại to gan mà cứ nhìn chằm chằm Hoắc Diên Xuyên như vậy, nhưng mà cô quên mất Hoắc Diên Xuyên có một người anh em tốt là Chu Thiệu đang ở đây, mà rất rõ ràng Chu Thiệu không nằm trong số đó. Chu Thiệu nhìn Hoắc Diên Xuyên, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Chu Thiệu nhìn trái nhìn phải, dụi dụi mắt, đột nhiên ý thức được không đúng ở chỗ nào.
“Mẹ kiếp, lão Hoắc, mặt anh thế này là bị ai đánh à?”
Chu Thiệu tỏ vẻ phấn khích, là ai mà lại “dũng mãnh” đến thế. Phải biết rằng, Hoắc Diên Xuyên là một chiến sĩ bất khả chiến bại ở tất cả các quân khu, nhất định anh ta phải làm quen với người anh em này mới được.
Hoắc Diên Xuyên nhướng mi, lạnh lùng nói.
“Anh rảnh lắm à?”
Chu Thiệu không hề sợ hãi, anh ta biết Hoắc Diên Xuyên không tức giận thật, vô cùng hưng phấn.
“Lão Trương?”
“Lão Lý?”
“Không đúng, bọn họ chưa bao giờ đánh lại được anh, rốt cuộc là ai thế hả?”
Chu Thiệu suy đoán hồi lâu, cảm thấy căn bản không có một người nào như vậy, suy nghĩ cả nửa ngày, đột nhiên nghĩ đến một người mà anh ta không thể tưởng tượng được.
“Khụ khụ.”
Anh ta nhịn không được ho khan hai tiếng, trừng to mắt.
“Sẽ không phải là cô gái thôn quê đó chứ?”
Hoắc Diên Xuyên không lên tiếng, nhưng trong nhiều trường hợp, im lặng cũng có thể nói rõ được vấn đề.
Chu Thiệu quả thật khó có thể tin nổi.
“Trời ạ, cô gái nông thôn đó lợi hại đến vậy sao? Đây đâu phải là cô gái nông thôn chứ, rõ ràng là một quả ớt nhỏ mà!”
Chu Thiệu chợt cảm thấy mình rất có hứng thú với cô gái nông thôn này.
“Chu Thiệu, cô ấy có tên.”
“Tôi biết rồi, Tiểu Ngư Nhi.”
Ba chữ “Tiểu Ngư Nhi” thốt ra từ miệng Chu Thiệu, lộ ra một chút không đúng đắn, lại có một chút thân mật.
Hoắc Diên Xuyên cảm thấy có chút không vui, giống như bảo bối của mình bị người ta thèm muốn.
“Gọi là Khương Ngư.”
“Hả?”
“Tiểu Ngư Nhi nghe có vẻ thân thiết hơn.”
Chu Thiệu lèm bèm, nhưng sau khi Hoắc Diên Xuyên nói thế rồi, Chu Thiệu cũng không thể nói khác được.
Về phần suy nghĩ của Hoắc Diên Xuyên thế nào thì Khương Ngư không biết.
Suy nghĩ của cô bây giờ chỉ có việc bán xà phòng thơm, nhưng cô cũng biết loại chuyện này không thể vội vàng được.
Vì gần đây ăn uống nhạt nhẽo nên Khương Ngư cũng muốn cải thiện cuộc sống chứ không phải vì Hoắc Diên Xuyên.
Khương Ngư chuẩn bị làm món gì đó để ăn, thời tiết thế này ăn đồ chua cay là tốt nhất. Cô định làm mì chua cay, tiện thể cũng muốn mua mấy quả trứng gà và trứng vịt về làm một ít trứng vịt muối và trứng gà muối. Mấy thứ này còn có thể ăn chung với cháo trắng trong bữa sáng, miễn bàn ngon đến bao nhiêu.
Khương Ngư vào bếp nhìn quanh, trong bếp có trứng gà nhưng lại không có trứng vịt. Khương Ngư mím môi chuẩn bị đi tìm quân tẩu để đổi mấy quả trứng vịt, việc này không vi phạm kỷ luật gì cả. Các quân tẩu thường mang số trứng mà họ để dành được đến chợ gần đó bán, kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Bởi vì lúc này không có việc làm, lại có nhiều con cái, để trang trải cuộc sống, về cơ bản mỗi nhà đều tự trồng rau, có quân tẩu còn nuôi vịt, gà mang vào thành phố bán kiếm tiền.
Khương Ngư định mua một ít trứng gà và trứng vịt của người ở đây, cũng coi như một cách để tạo dựng quan hệ, dù sao cô sẽ phải sống ở đây một thời gian, cũng không thể không tiếp xúc với người nào khác ngoài Hoắc Diên Xuyên.