Trọng Sinh Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Mang Con Bỏ Chạy

Chương 17:

"Khương Ngư, Khương Ngư, cô ở bên trong à?"

"Khương Ngư, cô mà không lên tiếng, tôi sẽ đi vào!"

Vẫn không có ai lên tiếng, Hoắc Diên Xuyên không do dự nữa, bởi vì cửa bị khoá từ bên trong, Hoắc Diên Xuyên trực tiếp đá bay cánh cửa.

Quả nhiên, vốn dĩ phòng tắm nhỏ hẹp, toàn bộ bị hơi nóng bao vây, Hoắc Diên Xuyên liếc mắt đã thấy Khương Ngư gương mặt phiếm hồng, hai mắt nhắm chặt tựa ở bên trên thùng tắm.

"Khương Ngư, Khương Ngư."

Hoắc Diên Xuyên gọi vài tiếng, Khương Ngư không phản ứng, trực tiếp ôm người từ trong nước ra, thuận tay túm lấy khăn mặt ở một bên, trùm lên cô, đặt người lên trên giường, mở cửa sổ ra, thông gió để Khương Ngư hít thở được không khí mới mẻ, sau đó cầm khăn mặt, dùng nước lạnh, lau mặt cho cô.

"Khương Ngư, tỉnh lại đi."

Hoắc Diên Xuyên cũng không ý thức được, khoảnh khắc nhìn thấy Khương Ngư té xỉu này, bản thân lo lắng biết bao nhiêu.

May mà cũng không lâu lắm, Khương Ngư cuối cùng đã từ từ mở mắt.

Đôi mắt to, còn mang theo một chút mê man, ướt nhẹp giống như một con nai con khiến người thương yêu.

"Hoắc Diên Xuyên?"

Khương Ngư cảm thấy mình có chút mơ hồ.

Hoắc Diên Xuyên nhìn thấy Khương Ngư mở to mắt, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Cô tỉnh rồi. . ."

Lời còn chưa nói hết, đôi tay nhỏ của Khương Ngư duỗi tới, trực tiếp sờ lên mặt Hoắc Diên Xuyên.

"Hoắc Diên Xuyên, nghĩ không ra tôi sẽ còn mơ thấy anh, anh quả nhiên là rất chán ghét, tôi thật sự ghét anh nhất, anh không thích tôi, tại sao phải kết hôn với tôi! Anh cho rằng anh là ai! Tự đại!"

Nói xong, trực tiếp tát cho Hoắc Diên Xuyên một cái.

Giọng nói thanh thúy, Hoắc Diên Xuyên ngây ngẩn cả người, Khương Ngư cũng có chút tỉnh táo.

Xúc cảm này, không giống như là nằm mơ.

Khương Ngư lập tức tỉnh lại, sau đó nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên, trên gương mặt vốn dĩ trắng nõn kia in dấu một bàn tay.

"Hoắc, Hoắc Diên Xuyên? Anh, vì sao anh lại ở đây?"

Hoắc Diên Xuyên ở trên cao nhìn xuống Khương Ngư, giận quá thành cười.

"Cô nhóc này, có phải cô có hơi lấy oán báo ân hay không, cô ngất xỉu trong phòng tắm, tôi cứu được cô, cô không cảm kích tôi thì cũng thôi đi, lại còn đánh tôi?"

Lúc này cuối cùng Khương Ngư đã ý thức được chuyện gì xảy ra, hình như là chính mình không đúng.

Có điều cô cũng không phải cố ý muốn đánh người, nhưng không thể không nói, cảm giác này không tệ, cô đã sớm muốn tát cho Hoắc Diên Xuyên một cái.

"Xin lỗi."

Khương Ngư xin lỗi rất nhanh, không có cách nào cả, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hơn nữa Hoắc Diên Xuyên cứu mình cũng là sự thật.

Nhưng Khương Ngư làm sao cũng không nghĩ ra, vậy mà mình bởi vì ngâm trong bồn tắm mà ngất xỉu, nói ra ngoài chắc khiến người ta chết cười.

Tuy nhiên, cô cũng biết Hoắc Diên Xuyên sẽ không nói ra.

"Cảm ơn anh đã cứu tôi."

Khương Ngư nhỏ giọng nói.

"Ừm."

Hoắc Diên Xuyên cũng không phải người hẹp hòi, khi đó Khương Ngư không tỉnh táo, có điều, bị người khác đánh, ngược lại là trải nghiệm rất mới lạ, Hoắc Diên Xuyên đã lớn như vậy, cũng chưa bao giờ bị người khác đánh.

Nhưng con gái đánh người này, Hoắc Diên Xuyên có chút không làm gì được cô.

Khương Ngư vừa định ngồi dậy, lại phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

Trên người cô chỉ có một chiếc khăn mặt cũng không tính là khăn tắm, vừa cử động, toàn bộ khăn mặt đều từ trên ngực trượt xuống.

Khương Ngư và Hoắc Diên Xuyên đều trực tiếp ngẩn người.

Dù là Khương Ngư cảm thấy da mặt mình đã rất dày, thế nhưng vào giờ khắc này, cô vẫn không nhịn được muốn phát ra một tiếng hét chói tai.

"A a a a a a a a."

Hoắc Diên Xuyên cũng không biết mình nghĩ như thế nào, trực tiếp ép người xuống dưới thân, lấy tay che miệng Khương Ngư.

Một người chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ, một người không mặc gì, xúc cảm mềm mại phóng đại vô hạn.

Khương Ngư mặt đỏ vô cùng, khó có thể tin nhìn Hoắc Diên Xuyên.

Hoắc Diên Xuyên cũng có một chút không dễ chịu, mùa hè khô nóng, anh là một người đàn ông bình thường, dù là anh cảm thấy anh không thích Khương Ngư, thế nhưng một màn này vẫn rất có cảm giác chấn động.

Cô gái này mặc dù ở nông thôn vất vả không ít, ăn uống cũng không dễ dàng, nhưng dáng người vẫn trổ mã.

Hơn nữa, bởi vì không có ánh nắng chiếu đến, toàn thân trên dưới cô gái này rất trắng, vừa rồi vội vàng cứu người, Hoắc Diên Xuyên còn chưa có cảm giác, nhưng hiện tại, loại xúc cảm này rất rõ ràng, mềm mại trơn nhẵn, giống như là một miếng ngọc dương chi thượng hạng.

Cúi đầu nhìn biểu cảm tức giận và lên án của cô gái.

Hoắc Diên Xuyên hít sâu một hơi.

"Tôi buông tay ra, cô không được hét."