Chọc Nhầm Chàng Quân Nhân

Chương 17: Sóng gió trường học (2)

Lúc đó, cô vừa lên cấp ba.

Luôn đi đi về về một mình khiến cô không có bạn bè ở trường.

Một ngày nào đó tan học về, cô đang về nhà thì bị Hàn Triều Dương chặn đường.

Anh cũng như bây giờ, trên khuôn mặt sạch sẽ luôn treo nụ cười dịu dàng, bước từng bước một về phía cô, cũng nắm lấy vai cô, nói với cô rằng: "Mạc Cửu, anh thích em."

Mạc Cửu cảm thấy buồn cười. Cô ngửa đầu hỏi một cách nghiêm túc: "Ai cũng nói tôi thủy tính dương hoa, chẳng phải người trong sạch gì. Vì sao anh lại thích tôi?"

Hàn Triều Dương cười cười: "Nói với anh em không phải là người như thế. Chỉ cần là em nói anh sẽ tin."

...

Chớp mắt đã ba năm, vẫn là những lời nói này nhưng Mạc Cửu lại không thể trả lời.

Cô lùi một bước, vỗ vai Hàn Triều Dương: "Anh em, nữ chính trong phim diễn cảnh đau khổ vì tình, tôi đã diễn ba năm rồi, đã chán lâu rồi. Tôi chính là người như vậy, không phải giả vờ là chúa cứu thế gì nữa! Anh không phải món tôi thích!"

Dứt lời, cô xoay người, bước đi rất dứt khoát.

Lời nên nói đã nói, thứ như ánh mặt trời vốn không thuộc về cô, sớm muộn gì cũng phải đi.

Hàn Triều Dương đứng sau lưng cô, nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô gái, chỉ cảm thấy đau buồn nhấn chìm anh như nước biển.

Ở lối rẽ cách đó không xa, Lâm Nhược siết chặt nắm tay, móng tay cắm vào trong thịt cũng không biết, đồng thời trong mắt tản ra ghen ghét, tàn nhẫn.

Vì sao?

Vì sao Mạc Cửu lăn lộn đầu đường, không cha không mẹ mà lại có thể có người đàn ông như Hàn Triều Dương? Mà Lâm Nhược cô chỉ có thể vĩnh viển sống cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai?

"Bạn học Mạc Cửu lớp mười hai - một, mời lên phòng giáo vụ. Bạn Mạc Cửu, mời lên phòng giáo vụ."

Chưa đi vào lớp đã nghe thấy tiếng loa truyền thanh. Mạc Cửu thở dài, quen đường quen lối đi về phía phòng giáo vụ.

Trên đường, gặp Lâm Nhược cản đường cô.

Mạc Cửu nhìn dáng vẻ như hoa lê đẫm mưa của cô gái, hận không thể bước lên xé nát khuôn mặt đó. Chỉ cần nghĩ chút xíu thôi là biết mấy tấm ảnh đó ở đâu ra.

Lâm Nhược cười ha ha mà nhìn Mạc Cửu: "Tiểu Cửu, cậu đừng trách tôi. Tôi biết tôi sai rồi."

Mạc Cửu đĩnh đạc bước tới, cười nói: "Em Lâm, lần này lại muốn chị xong đời à? Em phải biết rằng chị đây ghét nhất là nói chuyện quanh co lòng vòng. Còn nữa, chủ nhiệm vẫn chờ chị. Chị phải đi giải thích chuyện xảy ra ngày hôm qua, không thể gánh tội thay em được có phải không?"

Lâm Nhược nghiến răng đầy căm tức nhưng vẫn giả vờ mình là người bị hại: "Tiểu Cửu..."

"Đừng có mẹ nó gọi tôi là Tiểu Cửu. Tôi thấy cô thật là buồn nôn!" Mạc Cửu bỗng xông lên trước, vung tay lên định ra tay!

"Mạc Cửu!"

Bỗng, một giọng nói dịu dàng nhưng hơi vội vàng truyền tới. Bàn tay Mạc Cửu cứng đờ, nhưng chỉ một lúc sau lại vung tay lên với Lâm Nhược!

Bốp!

Một bàn tay trắng nõn thon dài lướt qua, nắm thẳng lấy tay Mạc Cửu. Hàn Triều Dương cau mày, vội vàng ngoảnh lại nhìn Lâm Nhược: "Lâm Nhược, cậu không sao chứ?"

Lâm Nhược nhìn chằm chằm một lúc rồi lùi lại một bước, hai tay ôm má khóc nức nở: "Tiểu Cửu, tôi biết cậu trách tôi. Tôi biết nhưng tôi không cố ý. Tôi cũng không biết sẽ có người chụp lén cậu..."

"Đủ rồi!" Mạc Cửu lập tức lên cơn: "Cô không đi quay phim truyền hình thật phí! Chậc chậc, nhìn khả năng diễn xuất này mà xem!"

Đôi bàn tay nắm lấy tay cô vô cùng dùng lực. Trước kia Hàn Triều Dương cẩn thận từng ly từng tí, dường như không ý thức được mình nắm đau cô.

Trái tim Mạc Cửu thắt lại như bị ai dày vò, đau dữ dội.

Lâm Nhược cắn chặt môi dưới, người run lên: "Tiểu Cửu, cậu hận tôi cũng không sao. Chỉ cần cậu đừng trách Triều Dương."