Bạch Nguyệt Quang Của Thiếu Gia Thuần Huyết HP

Chương 62

Ái Lạp mở to hai mắt, trong con ngươi phản chiếu đầu rắn đáng sợ, con rắn kia thế nhưng đè thấp thân thể, đang nhanh chóng bò về phía nàng!

Đồng tử Draco co rút lại, nắm chặt tay, quay đầu muốn hướng Snape khẩn cầu nhanh chóng ngăn cản con rắn kia!

Cùng lúc đó, giọng nói của Harry từ bên phải truyền đến, là ngôn ngữ cô chưa từng nghe qua, chỉ thấy con rắn nổi điên kia bị hấp dẫn lực chú ý, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Harry.

Một người một rắn, giống như đối thoại tê tê trao đổi. Thật kỳ lạ khi con người và con rắn nói chuyện với nhau. Bầu không khí quỷ dị bao phủ ở đấu trường, không ai dám lên tiếng.

Vào lúc này, giáo sư Snape nhân cơ hội thanh trừ nó.

Kinh hồn đã định, Harry mới nheo mắt cười nhìn Ella, muốn cô đừng sợ. Nhưng hắn lập tức phát hiện, ánh mắt Ái Lạp có chút mê mang, mà những học sinh khác đều dùng ánh mắt sợ hãi cùng phẫn nộ...... Nhìn hắn.

Nó lập tức quay đầu nhìn Ron và Hermione. Ánh mắt của bọn họ cũng là phức tạp một lời khó nói hết.

Tiếng thì thầm leo lên lưng Harry.

Câu lạc bộ quyết đấu tan rã trong không vui.

Draco một đường im lặng, cụp mắt đi trở về nhà Slytherin.

Phan Tây cùng Bố Lôi Tư bọn họ đều có chút không hiểu, đêm nay xui xẻo cuối cùng chính là Harry đúng không? Vậy tại sao Draco vẫn trầm mặt.

Mọi người đều mệt mỏi vì trận đấu quyết đấu, ngủ sớm hơn bình thường một chút. Ái Lạp ngủ không được lại không muốn quấy rầy Phan Tây, từ phòng ngủ đi ra.

Trên sô pha dài trong phòng nghỉ Slytherin chỉ có một người ngồi, hắn buông lỏng ngã xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Draco, nó cũng không ngủ.

Ái Lạp ngồi xuống, hắn bị quấy nhiễu, trong nháy mắt thu hồi những lười nhác kia, đứng đắn ngồi dậy. Thấy là cô, anh dừng một chút, lại dời ánh mắt.

Hai người ngồi cùng một chỗ trầm mặc một hồi. Ella nhìn ra được tâm tình hắn không tốt.

Ái Lạp, không xứng đáng. "Anh bỗng nhiên nói, thanh âm dễ nghe có chút khàn. Có vẻ như anh ấy đã không nói chuyện trong một thời gian dài tối nay.

Cô học theo cách Draco vừa nằm trên ghế sofa.

Nhưng ngươi không có gì phải xin lỗi ta.

Tiểu thiếu niên rũ mắt nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút chua xót. Nhưng lúc ngước mắt lên đáy mắt lại không có nửa điểm phục. "Ta không hối hận vì đã dùng mọi biện pháp để đánh bại Breaker, nhưng ta... không nghĩ rằng sẽ suýt làm ngươi bị thương."

Càng đừng nói, hắn còn không có trước tiên đi giải cứu nàng biện pháp.

Chính cái giọng rắn kỳ lạ của Harry đã cứu Ella. Mặc dù người khác đều hiểu là Harry đang xúi giục con rắn kia, nhưng Draco lần này biết, là hắn cứu nàng.

Không phải bản thân.

"Được rồi, đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh có thể bảo vệ em tốt, ít nhất, lần sau nhất định có thể." Anh nhếch khóe miệng với cô, giọng nói có vẻ mệt mỏi không thể hoàn toàn đè nén.

Lời này chính hắn nói cũng không muốn nghe. Hắn không biết làm thế nào mới tốt, chỉ có thể dựa vào một lần nữa.

Dựa vào bên cạnh cô, phòng nghỉ có chút lạnh, anh ở bên cạnh cô luôn có thể rất an tâm, buồn ngủ cùng với lạnh lẽo khiến phòng tuyến tâm lý của anh lùi một bước. Trong mơ màng, Aira cảm giác được cậu dựa sát hơn một chút, với tư thế cuộn tròn.

Draco có mùi rất dễ chịu, giống như một loại nước hoa được làm từ chất liệu cao không thể với tới. Mùi đường hoàng mà trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Cô nhịn không được nghiêng người, để anh có thể dựa đầu vào.

"Tôi hơi mệt, tôi không muốn bị so sánh..."

Đôi môi mỏng manh của anh nói mớ. "Cái gì mới có thể là... tốt nhất?"

Ái Lạp nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giống như dỗ trẻ con. Phòng nghỉ cực kỳ yên tĩnh, Draco hô hấp dần dần vững vàng. Xem ra là không thể đem hắn trở về phòng ngủ.

Ái Lạp cúi đầu nhìn mặt tiểu thiếu niên. Anh ngủ rất giống như khi còn bé.

Hôm đó Quidditch thi đấu. Sau khi Draco bị thương, là ở khán đài tìm bóng dáng phụ thân, nhưng bởi vì bại bởi Gryffindor, chú Lucius không đợi được đến cuối cùng.

Ella nghĩ đến, ngày nghỉ vừa mới bắt đầu thời điểm, Lucius thúc thúc từng gọi Draco đi thư phòng của hắn, từ trong phòng đi ra về sau, sắc mặt của hắn rất khó coi. Đó là một loại phẫn hận và không cam lòng không đạt được mục đích, không được thừa nhận.

Tiểu tinh linh có trộm nghe được, căn cứ không thể tiết lộ chủ nhân bí mật quy củ, không có cái nào dám nói cho Ái Lạp, tại nàng một trận uy bức lợi dụ hạ, mới có một con tiểu tinh linh nói vài câu cho nàng.

Chú Lucius không hài lòng với màn trình diễn của Draco. Không thể so sánh với Harry trong trường học là một trong số đó, nhưng càng làm cho hắn bất mãn chính là, Draco không thể thi qua Hermione giống bùn.

Tiểu tinh linh học sinh động như thật, ngay cả ngữ điệu của Nê Chủng cũng hết sức khinh miệt.

Và hôm nay, Snape, người bạn thân nhất của cha nó ở trường, đã đưa nó lên sân khấu để đấu tay đôi, và nó không chỉ tự biến mình thành kẻ ngốc mà còn không bảo vệ được cô bé.

Những giọng nói của những người thừa kế và những vị cứu tinh đang vây quanh cậu khiến Draco đau đớn.

Ngón tay Ái Lạp xoa dịu đôi mày nhíu lại trong mộng của cậu bé.

Tên tiểu quỷ này có chút ác liệt. Nhưng không thể sống thoải mái như ấn tượng của người khác đối với hắn.

Lúc Ái Lạp tỉnh lại đã là sáng sớm, phòng nghỉ bùm bùm cháy, thanh âm quá thôi miên, làm cho ý thức vừa mới tỉnh táo một chút của cô lại nhiễm trở về buồn ngủ.

Cô hơi đứng dậy khỏi sô pha, Draco không còn ở đây nữa. Trên người khoác giáo bào của anh, cô thuận tay ghé sát vào cánh mũi ngửi ngửi, là mùi vị trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc.

Ngón tay siết chặt áo bào, Ái Lạp bỗng nhiên cảm thấy mình có chút giống tiểu biếи ŧɦái, thế nhưng ôm quần áo của hắn ngửi tới ngửi lui.

Trước kia từng nghe qua một câu nói, chỉ có rất thích một người, mới có thể luôn ngửi thấy mùi thơm trên người hắn. Nhưng Draco thật sự rất thơm, tất cả là nhờ dì Narcissa, người tinh tế và hiền lành.

Cả Draco và Ella đều chọn ở lại trường vào dịp Giáng sinh này, và rất nhiều đứa trẻ đã về nhà. Trường học trở nên trống trải, nhưng cũng có vẻ khá tự do.

Sáng sớm Hedwig đã bay đến và làm một miếng dán lông với kẹo, sau đó mang theo cả quà của Harry nữa.

Lại là một quyển sách tranh vẽ, rất khó tưởng tượng cậu bé có chút hướng nội, đối mặt với khó khăn vừa dũng cảm lại xúc động kia cẩn thận chọn lựa một quyển sách tranh ấu trĩ.

Lá thư nhỏ của Ron và Hermione cũng được gửi đến, nói rằng món quà sẽ được gửi sau. Dù sao thì chuột vằn cũng không thể mang nổi quà, còn về con mèo Crooke Hill của Hermione, cô cảm thấy cần phải khống chế số lần nó gặp kẹo.

Không biết có phải Ái Lạp suy nghĩ nhiều hay không, cô luôn cảm thấy ngữ khí trên tờ giấy này của các bạn có chút nhảy nhót, thật giống như sắp có đại sự gì đó.

Draco còn chưa rời giường sao? Bữa cơm hôm nay khẳng định rất ngon, ta đã không thể chờ đợi được nữa.

Theodore mới vừa đi ra, đã bị tiểu cô nương đang nhảy nhót tới ngăn cản. Hắn mặt không chút thay đổi nghiêng người, nam hài tóc vàng ngay phía sau hắn. Draco nhìn thấy Ella, ánh mắt không khỏi hoảng hốt.

Nghĩ đến đêm qua......

Anh lại không hiểu sao lại ngủ thϊếp đi, Ella giống như thuốc ngủ của anh. Rạng sáng lúc tỉnh ngủ, anh không ý thức được cả người mình tựa vào bên cạnh cô, môi chạm vào vành tai cô mới phản ứng lại.