Tiêu Vãn Sương bị đau, sắc mặt trở nên tái nhợt, mắt lạnh nhìn động tác của Triệu ma ma, Triệu ma ma này xuống tay thật tàn nhẫn, xem ra Triệu ma ma cũng đã thành người của Thẩm Mính Hương.
Vốn tưởng rằng Triệu ma ma trước kia hầu hạ bên cạnh mẹ ruột mình Bạch Tinh Dao, vốn tưởng là có thể tin tưởng vài phần, hiện giờ xem ra……
Tiêu Vãn Sương cánh tay nhỏ máu, trọn vẹn đủ một chén, tay Triệu ma ma giữ Tiêu Vãn Sương mới bằng lòng buông ra.
“Tiểu thư, đắc tội rồi.” Triệu ma ma lạnh giọng nói.
“Vãn Sương, con là đứa con ngoan.” Thẩm Mính Hương tươi cười mang theo một phân đắc ý.
Thẩm Mính Hương mang theo Triệu ma ma đi rồi, Hoa Tiêu cũng ân cần theo Thẩm Mính Hương ra ngoài.
Cánh tay Tiêu Vãn Sương chảy máu không ngừng, Du Nhi nhìn có chút đau lòng. Du Nhi lấy ra gói thuốc luôn mang theo bên mình, rắc thuốc bột vào chỗ Tiêu Vãn Sương bị thương, cũng băng bó cẩn thận cánh tay Tiêu Vãn Sương.
Du Nhi nước mắt không tự giác rơi xuống, “Đại phu nhân bọn họ cũng quá khi dễ người, sao có thể đối xử với tiểu thư như vậy.”
Hu hu hu, Du Nhi khóc càng lúc càng lớn.
Tiêu Vãn Sương nhìn Du Nhi nghĩ, đời này nàng nhất định phải bảo vệ Du Nhi chu toàn, tuyệt không để Du Nhi giống kiếp trước bị Tiêu Vũ Ninh cùng Kỳ Liên Thành hại chết. Còn nữa, nàng còn muốn ngăn cản Du Nhi cùng Nam Cung Giác ở bên nhau.
Kiếp trước, Du Nhi cuối cùng gả cho Trấn Bắc tướng quân Nam Cung Giác, cuối cùng kết cục thê thảm. Đời này, nàng tuyệt không thể để Du Nhi chịu thương tổn.
Ra khỏi Nhã Phong các, Thẩm Mính Hương nói với Hoa Tiêu, “Hoa Tiêu ngươi trở về đi, cẩn thận trông chừng tiểu thư nhà ngươi.”
Hoa Tiêu nhìn bóng dáng Triệu ma ma cùng Thẩm Mính Hương rời đi vẻ mặt không cam lòng, vẫn là Triệu ma ma được phu nhân coi trọng, địa vị của nàng ở bên người phu nhân còn chưa bằng Triệu ma ma.
Thẩm Mính Hương mang theo Triệu ma ma đi tới chỗ ở của Tiêu Cảnh Nhiên.
“Phu nhân, ngươi đã đến rồi.” Tiêu Cảnh Nhiên mặt lộ vẻ sung sướиɠ.
Vẫn là phu nhân này của ông tri kỷ, thời thời khắc khắc đều nghĩ đến ông, để ông trong lòng. Bệnh đã nhiều ngày, ngoại trừ muội muội Mộc Chi Đào của Mộc Thượng Hành, chính là phu nhân này của ông ân cần nhất.
“Lão gia, thϊếp thân tới xem ngài.” Thẩm Mính Hương ngồi ở mép giường, nắm tay Tiêu Cảnh Nhiên.
Thẩm Mính Hương làm bộ nhớ tới gì đó, nói, “Lão gia, Vãn Sương thật là đứa trẻ ngoan.”
Tiêu Cảnh Nhiên vừa nghe Thẩm Mính Hương nhắc tới Tiêu Vãn Sương, trong lòng một tia rung động, nữ nhi nhỏ Vãn Sương của ông đúng thật là hiếu thảo.
Triệu ma ma hát đệm nói, “Đúng vậy, lão gia, Mộc thái y nói ngoại trừ Hạ Linh Thảo, còn cần máu của con cái lão gia làm thuốc dẫn, thế là, Vãn Sương tiểu thư xung phong nhận việc lấy máu của mình huyết đưa ra.”
Tiêu Cảnh Nhiên chú ý tới Triệu ma ma trong tay bưng một chén máu, màu máu đỏ chiếu vào màu trắng của chén cực kỳ chói mắt.
Thẩm Mính Hương nói, “Triệu ma ma, còn thất thần làm gì, còn không đưa máu của Vãn Sương cho Mộc Thượng Hành đi.”
“Vâng.” Triệu ma ma bỗng nhiên thần sắc hoảng hốt, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nghe nói Vãn Sương tiểu thư không phải là con của lão gia, Vãn Sương tiểu thư nếu thật sự không phải nữ nhi lão gia, máu này chẳng phải là đòi mạng lão gia.”
Tiêu Cảnh Nhiên rốt cuộc là người tập võ, lời Triệu ma ma nói tuy rằng rất nhỏ, nhưng Tiêu Cảnh Nhiên vẫn nghe rõ ràng những lời Triệu ma ma nói. Thẩm Mính Hương còn không nghe rõ Triệu ma ma nói cái gì.
Tiêu Cảnh Nhiên lạnh giọng nói, “Triệu ma ma, ngươi đi lấy một chén nước trong tới.”
Thẩm Mính Hương hỏi, “Lão gia, ngài làm gì vậy?”
“Bổn tướng muốn nhìn xem Tiêu Vãn Sương này rốt cuộc có phải nữ nhi của bổn tướng hay không.”
Triệu ma ma vâng lời, đặt chén máu trong tay trên bàn, ngay sau đó chuẩn bị tốt một chén nước trong cùng một cây châm tới.
Tiêu Cảnh Nhiên ra lệnh cho Triệu ma ma bưng nước trong tới, Tiêu Cảnh Nhiên một kim đâm xuống, một giọt máu từ ngón tay Tiêu Cảnh Nhiên rơi xuống nước.
Thẩm Mính Hương bưng chén máu của Tiêu Vãn Sương trên bàn tới, thần sắc lo lắng, “Lão gia, thật sự muốn nghiệm sao?”
“Nghiệm.” Tiêu Cảnh Nhiên hạ quyết tâm.
Thẩm Mính Hương khóe miệng lộ ra một mạt ý cười không dễ phát hiện, trong lòng nghĩ, “Tiêu Vãn Sương, xem ngươi lấy cái gì tới uy hϊếp địa vị Ninh nhi của ta.”