“Mộc Thượng Hành, cần thêm vị thuốc khác thêm là cái gì?” Thẩm Mính Hương hỏi, thái độ cũng không phải thực tốt.
“Hạ Linh Thảo.” Mộc Thượng Hành thực gian nan nói ra mấy chữ này.
Tiêu Vãn Sương thấy Mộc Thượng Hành bộ dáng thực khó xử, hỏi, “Mộc thái y, như vậy nơi nào có loại Hạ Linh Thảo này?”
“Hạ Linh Thảo loại thuốc này tương đối khó có được, bởi vì nó vẫn luôn sinh trưởng ở trên vách đá cao.”
Một phòng đầy người nghe nói Hạ Linh Thảo sinh trưởng ở trên vách núi, đều tương đối kinh hãi. Vách núi là chỗ nào a, là chỗ ngã xuống sẽ tan xương nát thịt!
“Vãn Sương, chuyện này giao cho ngươi, ngươi đi tìm Hạ Linh Thảo cho phụ thân ngươi đi.”
Thẩm Mính Hương nói ra lời làm người ta khϊếp sợ, đại phu nhân này là muốn mạng Tiêu Vãn Sương cỡ nào a!
Tiêu Vũ Ninh kéo tay áo Thẩm Mính Hương nhỏ giọng nói, “Mẫu thân, làm như vậy không tốt lắm đâu?”
Tiêu Vũ Ninh có chút tức giận, mẫu thân nàng đã quên chuyện Tiêu Vãn Sương thay mình gả cho Hàn Vương gia rồi sao? Nếu Tiêu Vãn Sương có gì ngoài ý muốn, ai sẽ thay mình gả cho Vương gia tàn phế.
Tuy rằng Tam hoàng tử, đã đồng ý với nàng, sẽ tìm cách giải trừ hôn ước giữa nàng và Hàn Vương. Thế nhưng, nếu Tam hoàng tử không có đi cầu xin Hoàng Quý Phi, nghĩ cách giải trừ hôn ước của nàng, thì dù sao cũng phải có người thay nàng gả cho Hàn Vương a!
Tiêu Vãn Sương ra quyết định, nàng muốn đi tìm Hạ Linh Thảo, “Con giờ sẽ chuẩn bị đồ đạc, tức khắc xuất phát, đi tìm Hạ Linh Thảo.”
Tiêu Cảnh Nhiên ho khan hai tiếng ngăn cản nói, “Vãn Sương, con không thể đi, nơi đó quá nguy hiểm.”
“Nguy hiểm mấy con cũng không sợ, vì phụ thân thân thể khỏe mạnh, con nguyện ý làm bất cứ việc gì.” Tiêu Vãn Sương kiên quyết rời đi.
Tiêu Cảnh Nhiên nhìn bóng dáng Tiêu Vãn Sương rời đi nghĩ thầm, nếu Tiêu Vãn Sương là nữ nhi ruột của ông, đó chính là đứa con do nữ nhân ông yêu nhất sinh cho ông a! Nếu Tiêu Vãn Sương không phải nữ nhi ông, đó chính là nghiệt chủng do nữ nhân ông âu yếm cùng người khác sinh ra.
Tiêu Cảnh Nhiên lo lắng an toàn của Tiêu Vãn Sương, nói với Lý tổng quản bên cạnh, “Ngươi đi cùng tứ tiểu thư, phải bảo đảm Vãn Sương bình an trở về.”
“Vâng.” Lý tổng quản theo Tiêu Vãn Sương ra ngoài.
Tiêu Vãn Sương trở lại phòng, Thanh Lăng thu xếp hành lý cho nàng.
Tiêu Vãn Sương nói với Thanh Lăng, “Chuyện này không cần nói cho Du Nhi biết, nếu không nàng sẽ lo lắng.”
“Được.” Thanh Lăng thấy Du Nhi ở trong lòng Tiêu Vãn Sương rất quan trọng. Không ngờ đường đường tứ tiểu thư phủ Thừa tướng sẽ để tâm tới một tiểu nha hoàn hèn mọn như vậy.
“Tiểu thư, Chi Đào tiểu thư tới.” Mai Ngữ ngoài cửa bẩm báo.
Tiêu Vãn Sương gọi Mộc Chi Đào tiến vào, hai người các nàng ở trong phòng nói một chuyện chút.
“Ta nghe ca ca ta nói, phu nhân để muội đi hái Hạ Linh Thảo.” Mộc Chi Đào nghe Mộc Thượng Hành nói đại phu nhân muốn để Tiêu Vãn Sương đi hái Hạ Linh Thảo, nàng nhất thời nóng lòng đi tới Nhã Phong các.
“Đúng vậy, Chi Đào tỷ tỷ, trong khoảng thời gian này muội không ở nhà nhờ tỷ giúp muội chăm sóc phụ thân muội.” Trong lòng Tiêu Vãn Sương biết Mộc Chi Đào nghĩ gì, nàng là giúp Mộc Chi Đào tạo ra một cơ hội có thể tiếp cận Tiêu Cảnh Nhiên.
Lý tổng quản ở bên ngoài Nhã Phong các đợi hồi lâu, Tiêu Vãn Sương rốt cuộc đi ra. Bọn họ cùng nhau lên đường tìm Hạ Linh Thảo.
Ở dưới chân núi, Lý tổng quản bị trật chân. Tiêu Vãn Sương quyết định một mình lên núi, để Lý tổng quản ở dưới chân núi nghỉ ngơi.
Lý tổng quản nói, “Tiểu thư, không thể, đợi chân thuộc hạ tốt lên, sẽ cùng tiểu thư lên núi.”
Tiêu Vãn Sương nghĩ thầm, chân Lý tổng quản bị thương nghiêm trọng như vậy sao có thể cùng nàng lên núi, nàng vẫn nên tự mình đi lên thì hơn, để Lý tổng quản ở dưới chân núi nghỉ ngơi một hồi cho tốt.
Tiêu Vãn Sương đi lên vách núi, gian nan leo đến đỉnh, góc núi quá cao, nàng duỗi tay với lấy Hạ Linh Thảo, nhưng vẫn với không tới. Thân mình nàng nghiêng về phía trước, rốt cuộc chạm tay đến Hạ Linh Thảo, cuối cùng hái được Hạ Linh Thảo. Dùng sức quá mạnh, Tiêu Vãn Sương thiếu chút nữa từ vách núi rơi xuống.
Một tay Tiêu Vãn Sương bắt lấy góc vách núi, một tay cầm Hạ Linh Thảo, nàng sắp không chống đỡ nổi, nàng cảm giác mình sắp ngã xuống.
Đúng lúc này, có một bàn tay dày rộng ấm áp bắt lấy tay nàng.
Tiêu Vãn Sương ngẩng đầu nhìn lại thấy một gương mặt quen thuộc, nàng ngẩn ra, nói, “Kỳ Liên Hàn, sao ngài lại đến?”
Kỳ Liên Hàn vẻ mặt ẩn nhẫn mà lại lo lắng, nói, “Bởi vì bổn vương lo lắng cho nàng, bổn vương không muốn nàng xảy ra chuyện, cho nên bổn vương vẫn luôn đi theo nàng tới nơi này.”
Tiêu Vãn Sương thực cảm động, trên đời này rốt cuộc không tìm được người nào đối tốt với nàng hơn Kỳ Liên Hàn, trong đầu bỗng nhiên hiện ra đủ chuyện kiếp trước. Kiếp trước, nàng thật là bị mỡ heo che tâm, lại đi độc chết.
Tiêu Vãn Sương trong mắt ứa lệ, nỉ non, “Kỳ Liên Hàn, thực xin lỗi, đời trước làm những chuyện như vậy với ngài, ta xin lỗi.”