Kiều Vãn chưa từng nghĩ rằng trong chuyện nam nữ còn có thể có nhiều tư thế như vậy.
Anh đã thay đổi nhiều cách hành hạ cô, không ngừng muốn cô, cho dù cuối cùng hiệu lực của thuốc không còn nữa, có cầu xin anh buông tha cũng vô dụng.
Ngược lại, cô càng cầu xin, anh lại càng tàn nhẫn hơn.
Nhớ lại sự hung hăng của anh khi ở trên giường, Kiều Vãn không nhịn nổi nóng bừng cả tai, hai chân mềm nhũn ra.
Kiều Vãn lắc đầu một cái, cố gắng không nghĩ tới chuyện tối hôm qua nữa.
Coi như tối qua chỉ là một giấc mơ vậy, sau khi tỉnh lại không nên nhớ gì nữa.
Sau khi cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, Kiều Vãn tìm một bộ sườn xám họa tiết caro đen trắng để mặc vào.
Sườn xám may bằng vải thô đơn giản như vậy nhưng khi khoác lên người cô lại có một sức hút cực kỳ đặc biệt, không giấu nổi khí chất trong sáng lại xinh đẹp này của cô.
Vạt sườn xám xẻ cao vừa khéo đến đùi, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn nà của cô.
Bởi vì mẹ của Kiều Vãn là một phụ nữ Giang Nam điển hình, cho nên dáng người của cô cũng được thừa hưởng nhiều ưu điểm của mẹ, mềm mại uyển chuyển và kiều diễm như một đóa hoa.
Sau đó, Kiều Vãn đi tới trước bàn đọc sách, lấy tờ giấy trắng trong ngăn kéo ra. Cô lấy cây kéo ra, thành thạo cắt thành hình dáng của một chú mèo con.
Tiếp đó, cô cắn đầu ngón tay của mình, dùng máu tươi vẽ ra một cặp con ngươi đỏ tươi ngay tại vị trí mắt của con mèo giấy, rồi viết ngày tháng năm sinh của bà cụ Kiều lên thân của con mèo.
Cuối cùng, đôi tay của Kiều Vãn làm ra một kết ấn phức tạp ở trước ngực. Cô nhắm hai mắt lại, thành kính đọc lên câu thần chú.
"Dùng máu của ta, kêu gọi linh hồn, hồn phách tề tụ hề..."
Câu thần chú phức tạp kia hệt như xuyên qua không gian xa xôi đến đây, lắng đọng thành một sức mạnh cổ xưa.
Một trận gió bỗng nhiên thổi tới vù vù, nhẹ nhàng thổi tung rèm cửa sổ, vén lên một góc sườn xám của Kiều Vãn. Cơn gió lạnh lẽo len lõi vào làm lộ ra cặp đùi trắng nõn nà của cô.
Gió lạnh không ngừng luồn quét khắp phòng. Cửa sổ phòng mở ra, hai bức rèm hoa màu xanh da trời mạnh mẽ đóng lại dù không có ai chạm vào, che đi ánh mặt trời chói chang ở bên ngoài, khiến cả căn phòng đều trở nên tối âm u.
Ngay sau đó, có tiếng mèo con chợt vang lên ở giữa căn phòng.
"Meo meo meo......"
Tiếng mèo kêu vang lên không ngừng trong căn phòng nhỏ chỉ có một mình Kiều Vãn. Tiếng kêu ấy càng lúc càng thảm thiết, cực kỳ giống tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, thật là khiến người ta tê dại cả da đầu, tựa như muốn xé rách màng nhĩ của Kiều Vãn.
Khóe môi của Kiều Vãn chậm rãi cong lên, giống như gợn sóng trên mặt nước hồ xuân, lay chuyển theo làn gió, mềm mại, dịu dàng lại tươi đẹp.
Cô chỉ muốn xem thử khả năng của mình có biến mất hay không.
Xem ra, khả năng đặc biệt ấy đã theo cô xuyên đến tận thời đại này.
Kiếp trước cô là một Âm Dương Sư, trời sinh đã có đôi mắt thông linh, có thể thấy được yêu ma quỷ quái mà người phàm không thể nào thấy được. Cô cũng có thể thông qua cắt giấy, dùng khả năng trời sinh đó khai thông tinh lực âm dương để giao tiếp với người đã chết hoặc động vật.
Vạn vật đều có linh hồn, cho dù có là mèo con hay chó con đi chăng nữa.
Kiếp trước, cô lấy việc hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, còn kiếp này, cô chỉ muốn sống cho chính mình mà thôi!
Vừa rồi, thứ cô triệu hồi được chính là linh hồn của một con mèo.
Con mèo này là mèo của nhà họ Kiều, một con mèo đen tên là A Phúc.
A Phúc được mang về nhà hai năm trước khi mẹ của Kiều Vãn qua đời. Mẹ cô rất tốt bụng, bà có một tình thương yêu vô bờ bến đối với động vật, vả lại còn rất tốt với A Phúc.
A Phúc được mẹ Kiều Vãn nuôi dưỡng mập mạp, bộ lông cũng trở nên mướt rượt, mịn màng.
Thế nhưng sau khi mẹ cô mất không bao lâu, bà cụ Kiều nhìn thấy A Phúc có bộ lông mượt mà, thế là sai người bắt giết A Phúc, lột da làm thành găng tay.