Chương 2: Cuộc sống yên bình
Mấy ngày tiếp theo, Phương Vi An bận rộn đi làm, Phương Tử Tinh thì đi gặp gỡ bạn bè lâu năm, Phương Tư Tiệp thì đi với Nhã Tư, cha thì lo mấy vụ làm ăn còn mẹ thì chơi mạt chược.Trong công ty có hai dự án mới, cô chịu trách nhiệm một cái còn cái kia thì người khác làm. Chủ nhật phải làm thêm tới tám chín giờ là bình thường, việc này khiến cô cảm thấy hơi mệt. Nhưng có rất nhiều chuyện cô phải tự thân vận động. Ví dụ như cô phải viết kế hoạch cho dự án bởi vì tiểu Tạ mới tới làm viết không tốt. Cho nên cô đành phải vừa viết vừa dạy người mới, chẳng khác nào cô giúp công ty đào tạo người mới. Thật ra, cô cũng bắt đầu từ viết kế hoạch cho dự án, từng bước từng bước đi đến tới vị trí hôm nay bằng chính sức lực của mình. Có đôi khi cô có cảm giác như cô rất cố chấp, chỉ muốn dựa vào sức mình hoàn thành tốt mọi việc. Cô muốn chứng minh với mọi người cô không thua Tử Tình cùng Tư Tiệp mặc dầu họ không để ý việc này.
Cha có ý muốn cô về công ty của cha phụ giúp nhưng cô lại không hiểu về chuyện kinh doanh. Mặc khác, cô cũng không có hứng thú nên cô xin việc làm bên ngoài. Cô cũng lường trước được mình không có khả năng kinh doanh, lại nói ở phương diện khác lại không bằng Tử Tinh. Cô cũng không trách cha mẹ thiên vị hai người họ. Vì Tư Tiệp thông minh khả ái, tài năng gần như bằng với Tử Tinh. Cho dù là ai cũng sẽ thích họ mà không phải người bình thường như Phương Vi An.
May là, cô cũng có Giản Ý Hiên.
Theo ý nào đó, cô cũng nên cảm ơn Giản Ý Hiên. Vì hắn đã làm cho cô thêm tự tin về khả năng của mình. Giúp cô trước mặt Tử Tinh và Tư Tiệp vẫn còn giữ được một chút ưu thế.
Chỉ có mình cô ở lại làm thêm giờ. Cô rót chén trà xanh, nhâm nhi thưởng thức. Những lát chanh trôi trong chén, hơi nước lan tỏa khiến người khác phải nuốt nước bọt, vì Vi An biết nó rất chua, cô đã thử qua rồi.
Trong máy vi tính đã báo có thư mới, cô mở ra vừa đúng nhìn thấy người đã lâu không liên lạc, Lý Mục. Hắn thông báo cho cô biết hắn sắp kết hôn. Phương Vi An cười cũng viết lại thư trả lời hắn, cô cũng thật tâm chúc hắn trăm năm hạnh phúc. Lúc trước hắn cứ quấn lấy cô nào là thề non hẹn biển, nhất kiến chung tình, ngoài cô ra không cưới ai khác.
Ở thế giới này, không phải không có tình yêu là không sống được. Hoặc có thể nói tình yêu cũng có thời gian. Vô luận một người thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt với ngươi như thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là lúc mới yêu mà thôi. Tình yêu đó sẽ lớn lên rồi nở hoa nhưng chưa hẳn sẽ kết trái. Tình yêu cũng giống như nụ hoa chớm nở rồi chớm tàn. Tình yêu lúc thăng hoa nhất cũng là lúc gần tàn nhất.
Nhìn thấu được việc đó, Phương Vi An từng bước từng bước bị Giản Ý Hiên chinh phục. Hắn nói yêu cô, cô tin, hắn lại nói muốn cưới cô, cô cũng tin. Giản Ý Hiên nói với cô từng câu từng chữ đều là thật lòng. Cho dù là hắn trêu chọc khiến cô vui vẻ thì trong mắt hắn vẫn tràn ngập yêu thương. Trong tình yêu thì chỉ số thông minh của phụ nữ đều là con số không.
Ngày mai đã là chủ nhật rồi, lúc ăn sáng cô bị cha trách cứ vì bận việc không thể đi tham dự hôn lễ. Vì bác Tô đã cố ý đưa thiệp mời tới, dù như thế nào thì cô cũng phải đi. Chị Tô San lấy chồng đương nhiên là việc vui, khi cô còn bé cũng hay chơi với chị Tô. Nhưng hiện tại cô gặp chị ấy trên đường cũng chưa chắc nhận ra nhau. Vì Tô gia trước giờ đều im lặng không nhận phỏng vấn của truyền thông. Mặc dầu hôn lễ lần này của Tô San là việc lớn nhưng cũng chỉ im lặng tiến hành.
Cô biết được ý định của cha mẹ, thật ra bốn người họ tham gia hôn lễ là được, không cần cô phải đi. Nhưng mẹ luôn cho rằng ba đứa con gái lớn rồi mà chưa lấy chồng, không nhịn được mới đứng về phía cha bắt buộc cả ba chị em cô phải tham gia. Tử Tình cũng đã khuyên cô nên đi tham dự, xem như là đi ăn một bữa cơm, dù sao cũng rất nhanh.
Bị bọn họ bám riết không thôi, cô mới mở miệng đồng ý, nhưng sau đó liền hối hận.
Ở nhà đọc sách xem phim còn vui hơn đi dự hôn lễ, còn không cô có thể nghe nhạc rồi ngủ. Bỗng cô nghĩ tới Giản Ý Hiên, vì hôm nay hắn chưa gọi cho cô, chắc là do hắn bận rộn. Trong lúc hắn đi công tác rất ít khi cô chủ động gọi cho hắn vì biết hắn rất bận rộn, khi rãnh hắn sẽ tự điện thoại cho cô. Có đôi lúc cô nổi hứng chủ động nhắn tin cho hắn nhưng phải đợi một lúc sau mới có câu trả lời. Câu đầu tiên luôn là: “Xin lỗi! Anh đang họp.” không thì: “Xin lỗi! Anh mới vừa gặp khách hàng.”
Sau cô cũng dần thành thói quen đợi hắn đến tìm cô.
Nếu hắn có ở đây nhất định sẽ tới đón cô tan làm, sau đó bảo cô không cần liều mạng làm việc như vậy. Khi đó cô lại cười nói: “Em đói rồi! Anh dẫn em đi ăn đi!”
Rồi hai người đi ăn khuya xong lái xe đi dạo phố, tận hưởng thế giới chỉ có cả hai.
Cô về đến nhà thì cha mẹ đã ngủ. Phòng kế bên vẫn còn sáng, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện. Cô gõ cửa đi vào thì thấy Tử Tinh mặc bộ lễ phục màu rượu champagne đang đứng trước gương hỏi ý kiến của Tư Tiệp.
Vi An khóa cửa lại, quay đầu hỏi: “Đã trễ thế này sao hai người chưa ngủ?”
Cô liếc mắt đã nhìn ra ngay đây là trang phục có kiểu dáng mới nhất trong tuần lễ thời trang Paris.
Tư Tiệp cùng Tử Tinh ngoắc tay gọi Vi An vào xem rồi hỏi:
“Chị hai, em với chị cả đang thử quần áo mặc ngày mai. Chị cảm thấy chị cả mặc bộ lễ phục này như thế nào?”
“Em nhìn chị mặc váy này như thế nào? Tư Tiệp nói đơn giản quá! Sao chị cảm thấy hình như chị mập hơn trước?”
Phương Vi An vừa mới khóa cửa xong liền ném laptop lêm giường. Cô chống nạnh hai tay nhìn Tử Tinh nói:
“Thật đơn giản! Nhưng lại rất đẹp! Tuy nhiên nếu cổ áo sâu thêm chút sẽ đẹp hơn, như vậy rất gợi cảm nha!”
Cô nói xong liền cười ha hả.
Phương Tử Tinh nghiêm mặt nói:
“Đi chết đi, hiện tại chị không có tâm trạng giỡn đâu!”
“Chị hai, chị cả đã thử cả một buổi tối rồi đó.”
“Ôi chao! Chị cả, ngày mai chị Tô San mới là cô dâu mà, chị đừng có nổi bật hơn cô dâu chứ!”
Tử Tinh mặc bộ lễ phục này rất đẹp và vừa vặn, càng làm tôn thêm vóc người hoàn mỹ. Tuy nó đơn giản nhưng cũng rất mắc tiền, điều này càng thể hiện sự quý phái của người mặc. Nếu là Vi An mặc chưa chắc đã đẹp như vậy.
Tư Tiệp đứng dậy ghé vào tai Vi An nói nhỏ vài câu, cô liền hiểu mọi việc, nhìn Phương Tử Tinh gật đầu nói:
“Biết rồi a! Thì ra là như vậy!”
Sau đó liền che miệng cười.
Nhìn hai em ấy như vậy thì Phương Tử Tinh đại khái biết họ đang nói gì nhưng vẫn cố ý nói:
“Tiểu quỷ chết tiện! Các ngươi đang nói cái gì đó hả?”
“Không có gì! Chỉ nói là chị mặc váy này rất đẹp! Đúng không tiểu Tiệp?”
“Ừ! Nếu bên trái có thêm một Tô thiếu gia đứng cạnh thật là hoàn mỹ nha! Chị hai thấy em nói đúng không?”
Phương Tư Tiệp cùng Phương Vi An nhìn nhau cười nắc nẻ.
Phương Tử Tinh giận đến dậm chân nói:
“Hai người một xướng một họa trêu đùa chị đúng không?”
“Không có! Không có mà!” Phương Vi An nghiêm chỉnh nói :
“Nghiêm túc mà nói thì cái váy này không tệ lắm! Vừa ưu nhã vừa khí chất bất phàm, không ai sánh bằng. Em mặc cũng không đẹp như chị.”
“Nếu em nói vậy thì chị sẽ mặc cái này, chị cũng không muốn thử nữa.Ngày mai, chúng ta đi làm bình hoa em có đi không?”
“Không muốn đi!? Tiệc khi nào bắt đầu vậy?”
“Chị nghe mẹ nói là khoảng ba giờ chiều tổ chức tại nhà thờ, sau đó mới đi sang nhà hàng. Ngày mai, chị hai cùng chị cả và em đi làm bình hoa đi!.Chị nhìn chị đi, dạo gần đây toàn làm thêm giờ, sắc mặt xanh xao hết rồi nè, coi chừng anh rể anh rể không thèm nhớ chị đó!” Tư Tiệp vô cùng lo lắng.
“Chị cũng không cần em quan tâm nha! Sáng mai không có người nào được gọi chị đậy hết! Chị muốn ngủ thật ngon! Chúc hai người ngủ ngon!” Cô nói xong rồi nhảy lên giường nằm ngủ ngon.
Phía sau, hai người kia còn đang thì thầm:
“Em nói chị ấy liều mạng như vậy là vì cái gì? Gần đây lại ốm đi rồi!”
Phương Vi An không trả lời, mặc hai người kia muốn nói gì thì nói.
Sáng hôm sau, cô vẫn bị bọn họ và mẹ kéo đi thẩm mỹ viện để chăm sóc sắc đẹp. Xong rồi họ còn đi dạo phố rồi dùng ăn trưa. Cơ hội như vậy rất hiếm, Tân Tố Anh thường oán trách họ vì họ không quan tâm tới bà. Chỉ có Tư Tiệp là hay đi chơi với bà mà thôi nên bà mới thương nàng út này nhất..
Vi An cũng biết ở phương diện này mình rất thiếu sót. Cô chỉ cố gắng hết sức đi làm mà không quan tâm gia đình, lại thêm gần đây công việc bận rộn. Bản tính cô vốn cũng không được tỉ mỉ và chu đáo cho nên rất nhiều việc cô lại quên. Ví dụ như tình cảm giữa cô và cha mẹ chỉ luôn dừng lại ở mức trung bình. Cô biết cô còn thiếu sót rất nhiều, tỷ như cha yêu cầu cô về công ty làm mà cô đồng ý thì có lẽ mọi chuyện bây giờ đã khác. Không phải cô không có lòng tin làm tốt mà là cô không thích. Lúc trước cha muốn cô học kinh tế nhưng cô lại đi học môn văn học Hán ngữ. Thật ra không phải cô thích môn Hán ngữ mà cũng không phải ghét môn Kinh tế, chẳng qua là nó phù hợp trong kỳ thi tốt nghiệp trung học mà thôi. Sau này cô lại không hiểu vì sao lại đi học quảng cáo, làm mọi người bất ngờ không biết nói gì.
Lúc xế chiều trước khi đi ra ngoài, cô cố ý thay trang phục công sở, mặc một chiếc váy nữ tính, đeo thêm vài món trang sức trang nhã để mình không quá khó coi. Cô cũng thường thỉnh thoảng cùng Giản Ý Hiên tham gia những buổi tiệc nhỏ, cho nên váy áo vẫn có, hơn nữa đều là do hắn đích thân chọn từng cái một. Hắn luôn nói không thích cô mặc đồng phục công sở.