Đợi đến nửa đêm, Tô Vân Cảnh đói chịu không nổi, lúc này mới mặc áo sơ mi rộng thùng thình không quá vừa người đi xuống giường.
Bộ quần áo là chiếc áo sơ mi của Tô Phong Dao sau khi giặt được Tô Vân Cảnh lấy ra mặc, áo sơ mi rộng thùng thình mặc ở trên người Tô Vân Cảnh tinh tế đơn bạc, dường như một đứa nhóc trộm mặc quần áo của người lớn vậy.
Tô Vân Cảnh đứng trong gương cẩn thận quan sát mình một chút.
Mặc dù che đi vòng eo thon thả của cậu, nhưng đường viền cổ áo rất rộng, vạt áo dài tới đùi, cậu chỉ mặc một chiếc quần short cotton màu trắng, che đi cặp mông săn chắc, khi đi bộ có thể nhìn thấy hai chân thẳng tắp trắng nõn bại lộ ở dưới tầm mắt, rất là câu người.
Hoàn hảo.
Tô Vân Cảnh búng tay một cái, đi xuống nhà ăn dưới lầu.
Mở tủ lạnh ra, làm đại một tô mì cà chua trứng gà, đang định ăn, cửa truyền đến tiếng mở cửa.
Tô Vân Cảnh nhếch môi, bước nhanh ra ngoài cửa.
Trước cửa chính, một thân ảnh cao lớn nhưng vẫn là dáng vẻ thiếu niên, khuôn mặt đẹp trai, mặt mày mang theo kiệt ngạo, tóc ngắn nhuộm thành màu tím nhạt, bởi vì dáng dấp đẹp trai, không hề cảm thấy lạc lõng với kiểu tóc.
Mặc chiếc áo ngắn tay màu đen lộn xộn, lộ ra cánh tay cường tráng, loạng choạng bước vào trong, có lẽ nghe thấy động tĩnh gì đó, thiếu niên uể oải ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm, có điểm giống như là sư tử vừa tỉnh ngủ vậy.
Đi tới gần, còn có thể ngửi được mùi cồn trong không khí, hình như là uống say.
Trong lòng Tô Vân Cảnh biết đây là anh ba của nguyên thân, Tô Tinh Trúc, không hơn nguyên thân bao nhiêu tuổi, tính tình ngang ngược nhưng trên mặt lại có vẻ đờ đẫn.
“Ơ, tiểu mỹ nhân, ở đâu tới đấy?” Tô Tinh Trúc say rượu hơi híp mắt, nhìn Tô Vân Cảnh đang đức bất động từ trên xuống dưới.
Dáng vẻ ngây ngốc của thiếu niên rất thú vị, giống như một con thỏ trắng nhỏ chưa từng trải đời, trên người mang theo chút ngây thơ và thuần khiết. Chỉ là bộ áo sơ mi rộng thùng thình không che được phần lớn khung cảnh dưới người càng khiến cậu thêm hấp dẫn.
Tô Tinh Trúc vốn luôn ghét những người đàn ông và phụ nữ đến gần mình, đột nhiên cảm thấy ham muốn.
Tô Tinh Trúc cũng không ủy khuất chính mình, không chút nghĩ ngợi đi đến gần thiếu niên, ánh mắt như lửa nóng, giống như một con sói lớn xấu xa đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó vậy.
Tô Vân Cảnh nhạy cảm cảm nhận được tính công kích trên người đối phương, rất không được tự nhiên, nhưng nghĩ đối phương là anh trai mình, cố gắng làm cho mình không sợ hãi, mềm giọng nói: "Anh, em là... A..."
Cái cổ thon dài của thiếu niên ngẩng lên, khuôn mặt trắng như tuyết cỡ lòng bàn tay nghiêm túc nhìn hắn, rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng lại giả vờ bình tĩnh, làm cho Tô Tinh Trúc hận không thể lập tức nuốt con thỏ trắng nhỏ này vào trong bụng..
Không đợi thiếu niên nói xong, Tô Tinh Trúc nắm cằm thiếu niên, thô bạo hôn lên đôi môi đầy đặn của cậu.
Tô Vân Cảnh giật mình mở to mắt, ngập nước nhìn Tô Tinh Trúc, cả người đều ngây ra, cho đến khi cảm giác mυ'ŧ trên cánh môi truyền đến, lúc này mới sợ hãi đẩy Tô Tinh Trúc ra.
“Anh làm gì vậy!”
Tô Tinh Trúc vô cùng thích thú nhìn tiểu bạch thỏ nhút nhát, đôi má trắng như tuyết của nó lấm tấm phấn đào, chóp tai hơi đỏ lên, làm dươиɠ ѵậŧ vốn đã trướng to của hắn càng thêm cứng rắn đau đớn.
Hắn huýt sáo một cái, kéo người vào lòng ôm lấy, mập mờ thổi một hơi vào vành tai cậu, giọng nói khàn khàn: “Cưng à, em nói xem, buổi tối ăn mặc như vậy xuất hiện ở nhà anh, không phải là muốn câu dẫn anh sao? Bây giờ thỏa mãn em.”