Xuyên Vào Lương Chúc Làm Bà Mối

Chương 2

"Rượu ngon! Rượu ngon!" Chỉ để ý ông ta nhếch miệng: "Nếu có duyên thì sẽ gặp lại, nếu không có duyên thì khó gặp lại nhau."

Vốn là một người không có quen biết, cô gái đã cải trang thành nam đứng trước lầu Lạc Hoa, hoàn toàn không để ý tới ông lão có bộ râu bạc trông có vẻ quái dị này. Nhân lúc người khác chưa phát hiện ra mình là con gái, cô đã xoay người rời đi.

Dù sao đi nữa, một người con gái thuần khiết xuất hiện ở xứ sở Yên Hoa là một điều vô cùng phản cảm và trái với quy tắc.

Nhưng cái chân này dường như đã có lý trí, kéo cả người cô theo từng chút từng chút một hướng về sạp hàng bói toán. Đến lúc ngồi trên băng ghế gỗ nhỏ, ý thức của cô mới được hồi phục.

Dù đầu óc đang choáng váng nhưng anh vẫn còn tỉnh táo. Những lời ông lão râu bạc vừa nói chắc chắn là nhắm đến cô.

Ông lão không hề cảm thấy ngạc nhiên khi thấy cô ngồi ngay trước mặt mình. Ông lão mỉm cười liếc nhìn cô, tay ôm bầu rượu uống một ngụm nhỏ.

Cô gái thấy ông lão bình tĩnh như vậy, càng khẳng định ý nghĩ của mình hơn. Cảm thấy nghi ngờ, cô ngẫm một lát rồi hỏi: "Lão nhân, điều người vừa nói là nhắm vào tôi sao?"

"Gặp lại tức là có duyên, ta sống lương thiện, không đành lòng để cô nương phạm sai lầm, đi sai đường, từ đó tự huỷ hoại đi mối lương duyên tốt đẹp của mình."

Ông lão vô thức vuốt ve bộ râu dài: "Làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, đi sai một bước là hỏng một đời. Một bước cũng chính là cánh cửa giữa chốn thần tiên trên trần gian với biển đau khổ vô hạn.

Nói xong ông lão lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. Lời nói như đang trách móc cô gái.

Cô gái nghe vậy thì ngẩn ra, vẻ mặt u ám, trong thâm tâm hiện lên những cảm xúc khó tả.

"Thế nào là mối lương duyên tốt đẹp? Không phải là điều mình mong muốn cũng có thể là một điều tốt đẹp?" Khóe miệng cô khẽ cười mỉa mai: "Đó có phải là một mối lương duyên tốt đẹp không? Đó mới thật sự là biển khổ vô hạn!"nghe tới “Chú ngữ”vô cùng hoang đường này, Hoàng Lương Ngọc mí mắt càng thêm trầm trọng lên, trước mắt toàn là hư ảo mê ly, mải đến khi hoàn toàn thấy không rõ lắm.

Chờ đến Hoàng Lương Ngọc thanh tỉnh, nàng đã rơi vào một mảnh trong bóng tối. Thân mình lay động đến đáng sợ, bên tai truyền đến giọng nói quan tâm : “Ngọc tỷ tỷ đừng sợ, ta chắc chắn đem tỷ đưa đến bên cạnh ý trung nhân của tỷ, ngồi cẩn thận nha.”