Rốt cuộc mãi mãi là bao xa?
Thời niên thiếu, không ai hiểu hết được lời hứa hẹn này, phần lớn mọi người đều dễ dàng treo nó bên miệng mình.
Tôi mãi mãi yêu cậu.
Mãi mãi thích cậu.
Nhưng khi càng lớn, càng va vấp trong xã hội, càng trải qua nhiều thăng trầm trong lòng người và tình cảm.
“Mãi mãi” của người trưởng thành chẳng dễ dàng để nói ra như thế, thậm chí, đã chẳng còn ai có dũng khí đưa ra lời hứa hẹn này.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua như thế, hình như Trần Thời Dữ vẫn không thay đổi gì.
Anh vẫn giống thiếu niên cố chấp trong mùa hạ đó, so với kim cương, “mãi mãi” của anh còn trân quý hơn cả.
Sau khi kết thúc, Từ Thanh Đào bị anh ôm xuống xe.
Mệt đến nỗi không thể chịu được nữa, mồ hôi trên trán còn chưa khô, tóc rối mềm mại dính vào mặt. Ngoại hình của Từ Thanh Đào vô cùng xinh đẹp, là gái xinh mặt đẹp tiêu chuẩn, chỉ là, sau khi bị bắt nạt một hồi, đến bây giờ mà đuôi mắt vẫn còn đỏ ửng, khiến cho đôi mắt hồ ly toát ra vẻ ngây thơ vô tội.
Nhìn vào thì thấy có vẻ hơi ngây thơ, không hiểu sao trông trẻ hơn mấy tuổi.
Làm ổ trong lòng Trần Thời Dữ, trên người khoác vest của anh.
Bộ quần áo mà cô mặc hôm nay đã bị nhàu nhĩ, nhăn nhúm, thậm chí còn bị đứt hai chiếc cúc áo nữa chứ, miễn cưỡng thì cũng mặc vào được, nhưng trông vẫn hơi tội cái áo.
Bị ôm đi hai bước, Từ Thanh Đào mới tỉnh táo lại được từ trong “trận địa” hỗn loạn vừa nãy.
Tuy rằng tiếng tim đập vẫn chưa bình ổn lại được, nhưng cũng nhận ra rằng, “được” anh ôm về nhà thế này cũng hơi xấu hổ.
Tuy bình thường bãi đỗ xe của Bách Nguyên Nhất Hào cũng không quá nhiều người, nhưng lỡ như bị nhìn thấy…
Thế thì cô sẽ xấu hổ đến chết mất! Cái văn phong sến súa trong truyện ngôn tình tổng tài bá đạo này, được chồng ôm từ xe quay về nhà này, đến cả video ngắn trên mấy nền tảng nào đó người ta cũng không dám quay ấy chứ [*]!
[*] Mình nghĩ chỗ này có nghĩa là mấy nền tảng quay video ngắn (như kiểu TikTok bên mình hay Douyin bên Trung), người ta có dàn dựng quay video tình cảm thì cũng chẳng đam quay cảnh kiểu này.
Từ Thanh Đào lướt tới thì chỉ thấy đó là một cặp đôi thể hiện tình cảm sến súa.
Cô nũng nịu thêm vài cái trong lòng Trần Thời Dữ.
Động tác này tuy nhẹ nhưng vẫn bị anh chú ý đến.
“Sao thế?”
Vừa trải qua chuyện kia, giọng của Trần Thời Dữ vẫn còn hơi trầm trầm khàn khàn, âm cuối mang theo chút du͙© vọиɠ mà người ta khó lòng giải mã được.
Vừa nghe thấy thế trái tim cô đập càng mãnh liệt hơn, một trận tê tái chợt dâng trào, như thể là đã bị điện giật vậy.
Trong lòng thầm nghĩ, kiểu đàn ông như Trần Thời Dữ cũng hiếm hoi lắm đấy, cho dù là ở phương diện nào thì cấu hình đều giống y chang như nam chính trong tiểu thuyết, còn nhớ năm đó, lúc đi học, cô đã từng nghe thấy nữ sinh trong lớp thảo luận rằng, không biết kiểu nam sinh như thế này sẽ quỳ dưới váy ai.
Lúc đó Từ Thanh Đào chỉ có chút thiện cảm mơ mơ hồ hồ với anh, nghe thấy thế thì lòng cô chẳng nhịn được mà thấy hơi hơi chua chua.
Kết quả là, giờ nghĩ lại thì…
Chẳng phải anh quỳ dưới váy cô sao?
Sảng khoái ghê.
Từ Thanh Đào thầm cất tiếng nói: “Em muốn xuống để tự đi.”
Vì để có sức thuyết phục hơn, cô đưa ra lý do: “Lỡ như bị người khác nhìn thấy, sẽ bị xem như cặp đôi khoe khoang tình cảm đó.”
Trần Thời Dữ đã quen với sự cố chấp của Từ Thanh Đào trên một vài phương diện nào đó.
Thế là anh lạnh nhạt đáp lại: “Em chắc chưa?”
Cái này thì có gì đâu mà không chắc?
Từ Thanh Đào gật đầu, nhưng chỉ ngay sau đó, khi Từ Thanh Đào đổi động tác, vì động tác này, chỗ nào đó bị động đến và truyền đến một trận đau nhói.
Không đau, nhưng cũng đủ để khiến cho Từ Thanh Đào hít vào một ngụm khí lạnh.
Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy dáng vẻ bình thản ung dung của Trần Thời Dữ.
Dường như là anh đang nói, em cảm thấy bản thân em có thể xuống để tự đi được à?
Từ Thanh Đào: “…”
Thời Tiểu Dữ, rốt cuộc kẻ đầu sỏ là ai vậy hả?
Giọng của Từ Thanh Đào nghẹn lại một chút, lặng lẽ quấn chặt áo khoác ngoài của chồng cô, lẩm bẩm một câu: “… Còn không phải là tại anh à!”
Nhớ đến các loại hành vi quá đáng vừa nãy của Trần Thời Dữ, cô lại thấy xấu hổ hơn nữa: “Vốn dĩ, vốn dĩ, ở cái nơi có diện tích nhỏ như thế, mà anh cứ muốn miễn cưỡng…”
Cũng không biết Trần Thời Dữ học được mấy thứ khiến người ta mặt đỏ tim đập này ở đâu nữa.
Chắc anh sẽ không lén lút lên mạng tham khảo tư liệu giảng dạy ở sau lưng cô giáo Tiểu Đào đâu nhỉ?!
Hơn nữa, quan trọng hơn đó là.
Tuy rằng, đúng thật là cơ thể của cô giáo Tiểu Đào có độ mềm dẻo rất cao, nhưng đó cũng không thể là lý do cho anh lấy ra rồi làm mấy tư thế linh ta linh tinh đó được:)
Từ Thanh Đào lẩm bẩm lên án anh, vốn dĩ cô đang muốn khơi dậy chút xấu hổ của Trần Thời Dữ.
Nhưng cô đã coi thường độ dày của da mặt của đàn ông mất rồi, chỉ nghe thấy giọng điệu vô cùng tán thành của anh: “Đúng là không gian hơi nhỏ thật.”
Sau đó nhìn sang cô, hàng mày giương lên: “Lần sau đổi xe.”
Từ Thanh Đào: “.”
Còn đổi xe nữa chứ.
Đổi cái quỷ á!!
Cái tên đàn ông xấu xa không biết xấu hổ này.
Từ Thanh Đào cảm thấy da mặt của mình không thể đọ lại anh.
Đã không thể nhìn thẳng vào chiếc xe Bentley này được nữa rồi.
Chợt nhớ đến Trần Thời Dữ vô cùng yêu xe, kể từ khi kết hôn với anh cho đến nay, cô từng thấy không dưới bảy, tám chiếc xe thể thao.
… Tai càng đỏ hơn.
A a a a!
Cô giáo Tiểu Đào có muốn thử chuyện khác người như vậy nữa đâu!!
…
Lúc quay lại Bách Nguyên Nhất Hào, Từ Thanh Đào mãnh liệt yêu cầu được đi tắm.
Cởϊ áσ ngoài của Trần Thời Dữ ra mới phát hiện ra rằng, bộ quần áo mặc trên người kia không thể mặc được nữa, nhăn nhúm thì thôi không nói, cúc áo cũng đã đứt rời mấy chiếc rồi không biết nữa. Đáng tiếc thay, Từ Thanh Đào mới mua nên chưa mặc được nhiều mấy lần, càng nghĩ càng thấy Thời Tiểu Dữ quá đáng.
Lại nhớ đến đôi tất chân bị hỏng phải vứt đi lần trước.
Buổi tối, lúc làm ổ trong lòng anh xem phim, Từ Thanh Đào cảm thấy mình nên trịnh trọng thương lượng với anh một chút.
… Tuy Trần Thời Dữ bận rộn, nhưng anh cũng rất chú trọng thời gian ở chung với cô sau khi tan làm. Cho dù có bận rộn thì cũng sẽ buông bỏ công việc rồi cùng cô đọc sách, đi dạo bộ, hoặc là xem phim như thế này để gϊếŧ thời gian.
Người ngoài nhìn vào thì thấy, Trần Thời Dữ không giỏi nói chuyện, lúc nào cũng trưng vẻ mặt lạnh lùng đó ra, vui hay buồn cũng chẳng viết lên trên mặt. Cho dù là ấn tượng của khách hàng hay là đồng nghiệp, anh đều là kiểu thanh niên vô cùng trưởng thành, nhưng khi đối mặt với Từ Thanh Đào, có thể nói là anh vừa ấu trĩ vừa nói nhiều, cho dù chỉ toàn nói mấy chủ đề không có tí dinh dưỡng gì, thì họ vẫn có thể ôm nhau yêu đương cả ngày trời.
Bộ phim được chọn là bộ phim thanh xuân vườn trường vừa mới ra rạp.
Sau khi bộ phim điện ảnh mang chủ đề hoài niệm thanh xuân bùng nổ trong dịp lễ hội của xuân năm nay, giới tư bản như thể là đã bị điên rồi vậy, bắt đầu điên cuồng đầu tư vào các đề tài kiểu này, suy cho cùng, doanh thu hơn bốn tỷ nhân dân tệ phòng vé, ngoại trừ phim hiến lễ và phim đỏ [*] ra, thì không có bộ phim thanh xuân nào chỉ đầu tư vỏn vẹn có vài chục triệu tệ mà lợi nhuận doanh thu phòng vé lại cao đến vậy, ai nấy đều đỏ mắt ghen tỵ.
[*] Phim hiến lễ là thường lấy đường lối xã hội chủ nghĩa nhằm mục đích ca ngợi đảng. Phim đỏ là phim về tinh thần cách mạng, những tấm gương anh hùng.
Điều này đã dẫn đến một làn sóng hoài niệm thanh xuân trong giới điện ảnh đại lục.
Đến cả công ty giải trí Đào Tử cũng đã chuẩn bị tung ra hai bộ trong năm nay.
Nhưng với Từ Thanh Đào thì chủ đề này cũng khá là bình thường.
Hoài niệm thanh xuân của người khác thì chẳng thà hoài niệm của mình:)
Đầu ngón tay của cô như có như không móc móc vào đầu gối của Trần Thời Dữ.
Khi đối diện với sự thật rằng, khi ở riêng với nhau, thỉnh thoảng anh tổng tài bá đạo như anh cũng sẽ mặc quần bò rách thế này, thì cô thấy rất kinh ngạc, nhưng lại không nhịn được mà ngứa ngứa tay, định búng búng mấy vải sợi trên quần anh.
Miệng cũng không rảnh rỗi gì, thương lượng cùng anh rằng: “Em cảm thấy, sau này, động tác của anh nên nhẹ nhàng một chút, nếu không thì lần nào cũng lãng phí quần áo của em, cúc áo của bộ đồ hôm nay em mặc á, lại bị anh giật đứt nữa rồi.”
Tuy là oán hận nhưng giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, không nghe ra được chút trách cứ gì.
Trần Thời Dữ hờ hững “ừm” một tiếng.
Thái độ qua loa lấy lệ này, vừa nhìn đã biết là “đã nghe thấy và lần sau vẫn dám”.
Từ Thanh Đào lười để ý đến hành vi trẻ trâu này của anh.
Đành dứt khoát tập trung xem phim, hưởng thụ thời gian ở chung hiếm hoi này.
Có thể là vì chiều nay điên cuồng quá nên đã tiêu hao quá nhiều tinh lực.
Tình tiết và nội dung bộ phim rất súc tích nhưng Từ Thanh Đào xem mà vẫn ngủ mê man.
Hiếm lắm mới có một ngày chưa đến mười một giờ mà cô đã ngoan ngoãn bị ôm quay về phòng ngủ.
Trần Thời Dữ đã được thoả mãn một trận rồi, nên khi ngủ cũng không có động tác gì quá phận, chỉ yên lặng ôm cô mà ngủ.
Đèn trong phòng đã được điều chỉnh cho tối đi rất nhiều, chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ nhỏ.
Đang là tháng hai, trong thời gian này, tuyết vẫn luôn rơi tại mảnh đất Vân Kinh, Từ Thanh Đào tìm tư thế thoải mái ở trong lòng anh rồi làm ổ.
Có một vài người như vậy đấy, ở trên sô pha xem phim thì buồn ngủ đến chết đi được, kết quả là, sau khi lên giường thì lại không ngủ được nữa.
Cách anh rất gần, gần như là cô đã dán chặt lên l*иg ngực của anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Bỗng dưng nhớ đến hai câu mà Trần Thời Dữ nói lúc chiều.
Cho dù lúc đó đầu óc đang choáng váng nhưng Từ Thanh Đào vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Anh nói mãi mãi yêu cô.
Chỉ yêu một mình cô.
Nghe người khác nói rằng, nếu lời đàn ông nói khi ở trên giường mà cũng đáng tin, thì đúng là mặt trời mọc đằng tây.
Từ Thanh Đào cũng biết điều này, nhưng cô vẫn không thể kìm được niềm vui trong lòng mình.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, thì lòng cô như có pháo hoa nở rộ vậy, cứ “đùng đoàng đùng đoàng”, nổ mãi không ngừng.
Không có cách nào khiến cho đầu óc bình tĩnh lại được.
Mượn ánh sáng lờ mờ, cô lặng lẽ ngẩng đầu lên khỏi lòng anh.
Ánh mắt miêu tả dáng vẻ của anh, từng chút, từng chút một.
Đã qua nhiều năm như thế, đường nét khuôn mặt của Trần Thời Dữ đã phát triển hơn, từ một thiếu niên trở thành người đàn ông, đường nét cũng cứng rắn hơn.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra được dáng vẻ hăng hái của thiếu niên năm đó từ giữa hai hàng lông mày anh.
Mỗi một tấc đều là dáng vẻ yêu thích của cô.
Từ Thanh Đào nhìn đến mê mẩn, chợt nhận ra mình đã kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn không nhịn được, lại phát tác bệnh mê trai, cô thấy hơi ngại ngùng.
Nhân lúc anh đã ngủ say, Từ Thanh Đào cố gắng để mình dựa sát vào gần anh, như đang mở miệng đáp lại, cũng thành kính tựa kẻ ngoan đạo.
Giọng nói rất nhỏ nhẹ, nhưng lại kiên định hơn bao giờ hết.
Cô nói: “Em cũng mãi mãi chỉ yêu một mình anh.”
Nói xong, cô tự cảm thấy lời này nghe hơi buồn nôn.
Đành ngại ngùng nhắm chặt mắt lại, lại rúc vào trong lòng anh một lần nữa.
Tai đỏ ửng cả lên.
Trời ạ, xấu hổ quá đi mất, lúc tỉnh táo mà lại nói ra câu nói buồn nôn này ư, đây hoàn toàn không phải là phong cách của cô giáo Tiểu Đào đâu nhé
May mà Trần Thời Dữ đã ngủ rồi.
Nếu như anh chưa ngủ, có lẽ cô không dám nói ra lời nói thẳng thắn mà trắng trợn như vậy.
Nhưng mà, hình như hình tượng Từ Thanh Đào càng nỗ lực xây dựng thì càng dễ bị sụp đổ hay sao ấy, chẳng may mắn chút nào.
Vừa mới rúc đầu vào trong lòng anh, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trần Thời Dữ.
Bởi vì anh sắp ngủ nên giọng nói nghe vừa chậm rãi vừa khàn khàn.
Lúc nói chuyện, l*иg ngực hơi rung động.
“Nghe thấy rồi nhé.”
Từ Thanh Đào: “.”
Trong đêm tối, không ai chú ý đến đôi tai đang đỏ rừng rực của cô.
Trần Thời Dữ nhắm mắt lại, ôm cô chặt hơn một chút: “Nói lại lần nữa đi.”
Từ Thanh Đào: “.”
Mặt cô đỏ ửng, mạnh mồm ngụy biện: “Em chẳng nói gì cả, anh nghe thấy gì cơ chứ.”
Giọng của Trần Thời Dữ nghe biếng nhác vô cùng: “Nghe thấy có người nói là yêu chết chồng mình.”
Từ Thanh Đào: …
Đừng bịa đặt lung tung trước mặt em nhé:)
Cô đang định phản bác, lại nghe thấy Trần Thời Dữ mặt dạn mày dày nói tiếp: “Còn nói chồng em lớn quá, tuyệt vời vô cùng, giỏi giang vô cùng.”
…
Đây! Lại! Là! Cái! Quỷ! Quái! Gì! Vậy! Hả!
Lúc này, Từ Thanh Đào không chút buồn ngủ nào.
Câu trước bịa đặt là yêu chết chồng mình thì cũng đành thôi đi, chứ câu sau anh bịa đặt ra cái thứ quái gì vậy??
Thời Tiểu Dưxanh đừng quá đáng với em nhé:)
Anh có tin cô giáo Tiểu Đào báo cáo anh với đội phòng chống khiêu da^ʍ không:)
Từ Thanh Đào thẹn quá hóa giận, thế là cô cao giọng phản bác lại: “Anh đừng có mà bịa đặt lung tung, vừa nãy em đâu có nói ra mấy lời quỷ quái đó này đâu?”
“Ừ. Đúng là vừa nãy không nói.” Trần Thời Dữ bình tĩnh nói: “Anh nói là lúc chiều ở trên xe…”
“A a a a!!”
Mặt Từ Thanh Đào đỏ ửng, không suy nghĩ gì mà cứ thế lấy tay mình rồi che miệng anh lại: “Không cho anh nói nữa!!!”
Cứu mạng với!
Người này có thể! Có! Chút! Liêm! Sỉ! Được! Không!
Trần Thời Dữ bị ồn ào như vậy nên cũng không còn buồn ngủ nữa, cùng Từ Thanh Đào náo loạn ở trên giường.
Nhưng sức lực của người sau giống như mèo cào vậy, hoàn toàn bị anh coi thường, đôi ba “chiêu thức” đã hạ gục được bạn học Tiểu Đào.
Giọng điệu còn ẩn chứa ý cười, nhỏ giọng trêu chọc cô: “Sao cô giáo Tiểu Đào dám nói mà lại không dám thừa nhận vậy?”
Từ Thanh Đào xấu hổ và tức giận đến nỗi khóe mắt rưng rưng, cả nửa ngày trời không nói ra thành lời cho được, sau đó cô nặn ra được một câu, giọng nói thì nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu: “Đó còn không phải là do anh ép em nói ư.”
“Vậy à.” Trần Thời Dữ cụp mắt, nở nụ cười trông vô cùng xấu xa: “Sao anh lại cảm thấy đó là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của người nào đó vậy nhỉ?”
Từ Thanh Đào: “… Ai lại xem mấy lời đó là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng cơ chứ! Hơn nữa, hơn nữa, em chỉ đang dùng biện pháp tu từ nói quá để phối hợp với sự tự tôn của đàn ông của anh mà thôi, anh phải nhìn thẳng vào tuổi tác của anh, có được không!”
Trần Thời Dữ: “Anh lớn tuổi lắm à?”
… Thì, cũng không phải là lớn tuổi lắm.
Nhưng bây giờ đã là thiên hạ của thế hệ sau năm 2000 rồi đấy:)
Từ Thanh Đào lẩm bẩm một câu: “Tóm lại là, anh lớn tuổi hơn lúc anh học cấp ba đó.”
“Ồ.” Trần Thời Dữ chậm rãi nói: “Hóa ra là em cảm thấy anh của hồi học cấp ba giỏi hơn.”
Từ Thanh Đào không biết sao Trần Thời Dữ lại cho ra được một kết luận kinh người như vậy.
Đầu óc bị anh xoay vần đến choáng váng, yếu ớt và mơ hồ “thở” ra một câu: “Em chưa từng thử qua mà, thế thì sao biết là ai giỏi hơn?”
“Thế à?” Trần Thời Dữ như sực nhớ ra cái gì đó, cắn cắn vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Lần sau mặc đồng phục trường thử một chút.”
Từ Thanh Đào: “.”
Không hề có lời dự báo nào.
Mặt đỏ bừng bừng lên ngay.
Bỗng dưng chẳng kịp đề phòng gì, mà đã bị đánh úp bởi hứng thú sắm vai tà ác hồi chiều, bao sự việc đã xảy ra đột nhiên nhảy số liên tục trong đầu cô.
Thế là, vì sao Thời Tiểu Dữ lại cứ chấp nhất với chuyện kỳ quặc này thế nhỉ, còn nữa, ai muốn mặc đồng phục trường thử một chút với anh cơ chứ:)?!
Cút ngay đi cho em!
Nhưng, không biết sao mà càng muốn quên đi một vài chuyện nào đó thì lại càng nhớ về nó rõ ràng hơn.
Bỗng nhiên chợt nhớ đến giấc mơ kỳ lạ nào đó của mình, đêm mùa hè trong phòng tập múa đầy nóng bỏng.
Lương tâm cắn rứt, ấy thế mà Từ Thanh Đào lại quên việc phản bác.
Cho đến khi cô tỉnh táo lại, câu chuyện đã hoàn toàn rẽ hướng sang bầu không khí ái muội.
Lúc đầu Trần Thời Dữ để tay lên eo cô, mà bây giờ bàn tay ấy dần trở nên càn rỡ hơn.
Thật ra cũng có thể hiểu được, cũng đã cọ xát đến bước này rồi cơ mà, nếu có xảy ra chút chuyện gì gì đó thì cũng không có gì là lạ cả.
Nhưng chiều nay đã thế rồi, Từ Thanh Đào thực sự rất rất mệt, may mà có vẻ như Trần Thời Dữ cũng không định làm gì hết.
Chỉ sờ mó khắp nơi, vỗ về thoải mái khiến người ta trầm mê.
Mổ lên cánh môi cô một cái, không hôn sâu, cô thuận theo đó mà mở miệng ra, vừa chạm vào thì đã tách ra ngay.
“Chỉ chạm một chút thôi, được không em?”
Cô giáo Tiểu Đào có nói không được cũng không có tác dụng gì đâu nhỉ:)
Nhưng Từ Thanh Đào vẫn rất bằng lòng thân mật với anh.
Mà cô cũng thấy hơi khó hiểu, thật ra, hầu như lúc nào Trần Thời Dữ cũng chỉ đơn thuần là lấy chuyện bắt nạt cô làm niềm vui, chỉ có mỗi mình cô trầm mê, đến cuối cùng, đợi đến khi cô bình tĩnh lại, rất rất nhiều lần Từ Thanh Đào thấy ngượng ngùng không thôi.
Nói thế thì hình như cũng không công bằng với anh cho lắm.
Trong bóng tối, tai của cô đỏ rực.
Lấy hết can đảm mà liếʍ liếʍ cánh môi, ánh nước lóng lánh dưới ánh đèn mờ.
Đón lấy ánh mắt của anh, nhỏ giọng khơi mào: “Anh có muốn thử một chút không?”
Cứ thế, Từ Thanh Đào cảm thấy giới hạn con người của mình cứ bị kéo xuống, từng chút, từng chút một.
Cái gọi là “gần mực thì đen” là đây chứ đâu, lăn lộn lâu ngày với người đàn ông không biết xấu hổ thì mặt mình cũng mặt dày vô cùng:)
Hơn nữa, không biết rốt cuộc Trần Thời Dữ nhỏ nhen đến mức nào nữa.
Chẳng phải cô chỉ có nói xấu anh một câu thôi à, thế mà anh đã muốn đòi lại cả vốn lẫn lời rồi.
Lời khen ngợi của anh xen lẫn trong tiếng hít thở đè nén, che giấu ý cười.
“Cục cưng giỏi quá, tuyệt vời quá.”
Cô giáo Tiểu Đào cảm ơn anh nhiều lắm:)
Cô thật sự không cần khen kiểu này đâu:)
Náo loạn cỡ hai tiếng đồng hồ, bấy giờ thì Từ Thanh Đào thấy mệt thật rồi.
Cái kiểu thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi đó, đến cả nói chuyện cũng chẳng muốn nói.
Đương nhiên là, nguyên nhân lớn nhất là vì cô không cách nào đối diện với bản thân được, nói gì thì cũng thấy rất xấu hổ!
Sau khi dứt khoát chọn lười mở miệng thì cô nhắm mắt nằm trên giường giả vờ ngủ, nhưng có khả năng là do cô mệt thật, thế là, giả vờ không bao lâu thì đã hoàn toàn ngủ say luôn.
Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy ở trong lòng anh, Từ Thanh Đào quyết định coi như tối qua chưa có gì xảy ra cả.
Sau khi tắm xong, liếc mắt nhìn thời gian, chuyến bay của Trần Thời Dữ vào buổi sáng, do dự một chốc, cô vẫn chọn ngồi trước bàn trang điểm, trang điểm nhè nhẹ.
Chợt nhớ đến mấy tin nhắn đó, trái tim cô lại thấy chua xót.
Chỉ nghĩ muốn tiễn anh ra sân bay.
Từ sau khi ngủ cùng phòng với Trần Thời Dữ, vì để thuận tiện hơn Từ Thanh Đào đã chuyển cả tủ trang điểm trong phòng mình sang bên này.
Thật ra phòng ngủ của Trần Thời Dữ rất to, nhưng lại bày trí theo phong cách lạnh lùng, đồ đạc của cô đều là màu hồng đáng yêu mà lại vô cùng phá cách, không ăn khớp với căn phòng này chút nào.
Tuy thế, cứ vậy cũng rất tốt.
Nhưng Từ Thanh Đào cũng thấy hơi mất mát một chút.
Trong quan điểm về hôn nhân và yêu đương của cô, nhà kết hôn sau khi kết hôn là hai người cùng nhau đi lựa chọn.
Bây giờ cô sống trong Bách Nguyên Nhất Hào, có cảm giác mình đang ăn nhờ ở đậu nhiều hơn, nhìn sang bàn trang điểm không chút phù hợp với phong cách trang trí của căn phòng, cảm giác này càng mạnh mẽ hơn cả.
Nhưng suy nghĩ kỳ lạ này nhanh chóng bị cô vứt ra sau đầu.
Kết hôn với Trần Thời Dữ cũng lâu rồi mà bây giờ lại nghĩ đến những vấn đề này, thế thì hơi kỳ quái.
Hơn nữa, từ sau khi biết Trần Thời Dữ thích cô nhiều năm như vậy, Từ Thanh Đào cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Chứ đừng nghĩ đến việc lại đưa ra yêu cầu với anh như thế.
Chỉ là, lúc ăn sáng, vừa hay tivi đang chiếu đến bộ phim thanh xuân tối qua.
Tối hôm qua không thể làm xem được đến đoạn kết, thấp thoáng xem được đến đoạn kết phim, vừa hay là cảnh nam chính cầu hôn nữ chính, dưới sự chúc phúc của mọi người, họ bước vào lễ đường kết hôn.
Sau khi nhìn thêm hai lần, Từ Thanh Đào thu lại tầm mắt, tập trung ăn cơm.
Ánh mắt của Trần Thời Dữ rơi trên người cô, sau đó cất tiếng hỏi cô rằng: “Từ Thanh Đào, bao giờ em rảnh?”
Từ Thanh Đào cho rằng anh đang nói đến chuyện tiễn anh ra sân bay.
Kỳ nghỉ lễ của cô vẫn chưa kết thúc, thời gian này khá rảnh, uống một hớp sữa bò rồi đáp: “Gần đây nghỉ lễ nên nên em rất rảnh” Cô còn bổ sung thêm một câu: “Đợi chút nữa em cùng anh đến sân bay.”
“Không phải là anh muốn hỏi em chuyện này.” Trần Thời Dữ ăn cơm ngồi cách cô rất gần, chậm rãi mà bình thản nói: “Là anh muốn hỏi em bao giờ có thời gian rảnh thì cùng anh đi xem nhà.”
Từ Thanh Đào sững sờ một chút, đánh giá Bách Nguyên Nhất Hào một lượt.
Không sao nhìn ra được chỗ nào khiến Trần Thời Dữ không vừa lòng với căn nhà này, hay phải nói rằng, tổng tài bá đạo có tiền nên tùy hứng như thế, muốn mua nhà gì thì mua nhà đó ư?
Vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng: “Anh muốn chuyển nhà à?”
“Cũng không phải vậy.” Trần Thời Dữ tiếp tục nói: “Chẳng phải bây giờ trong nhà đang thiếu phòng cho trẻ con à.”
Vừa nói ra câu này.
Không khí thinh lặng tầm mấy giây.
Hình như chợt nhận ra được điều gì đó, Từ Thanh Đào mở miệng: “… Bây giờ đã cần phòng cho trẻ con rồi à, có phải là hơi sớm không anh?”
Trái tim Từ Thanh Đào đập nhanh hơn: “Chẳng phải em đã ở chung một phòng với anh rồi sao, lúc đó có thể đổi phòng ngủ lúc trước thành phòng dành cho trẻ con.”
Trần Thời Dữ bó tay luôn rồi.
Cảm thấy dường như mình đang ám chỉ với một cái đầu gỗ, thế là anh đành nhẹ nhàng nói: “Từ Thanh Đào, em nói chuyện có lý chút đi.”
Sao anh lại thích nói chuyện có lý với mình thế nhỉ?
Nhưng cô lại không nói ra thành lời, dường như cũng có một dự cảm gì đó.
Giọng điệu của Trần Thời Dữ nghe khá là oán hận: “Chàng trai trong sáng như anh đây đã bị em ăn sạch sẽ bao nhiêu lần như vậy rồi mà.”
Dừng lại một chút: “Đến danh phận mà em cũng không muốn cho anh sao?”