Cơm nước xong xuôi, Từ Thanh Đào chủ động đảm nhiệm việc rửa chén.
Tuy đã nói mình sẽ làm cơm, nhưng thật ra là cô chỉ làm một chút, thế thì sao có thể để cho Trần Thời Dữ rửa chén được cơ chứ?
Đến bên trong bếp, Từ Thanh Đào mới phát hiện ra rằng, Bách Nguyên Nhất Hào to thế này mà ngay cả một cái máy rửa chén cũng không có.
Nhưng, không có máy rửa chén cũng không sao cả, Thời Tiểu Dữ một tổng tài bá đạo mà, không phải ngày nào anh cũng nấu cơm được.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Từ Thanh Đào ý thức được một vấn đề mà bản thân cô luôn xem nhẹ.
Suy nghĩ kỹ lại một chút, hình như sau khi cô chuyển đến thì cô mới để ý và biết rằng Trần Thời Dữ cũng biết làm cơm, chẳng lẽ trước đó căn bếp này chưa từng được châm lửa bao giờ à?
Động tác rửa chén chậm hơn đôi ba phần.
Nội tâm Từ Thanh Đào nảy ra một ý nghĩ to gan lớn mật.
Không thể nào, Trần Thời Dữ sẽ không nấu cơm vì cô đâu nhỉ?
Kịch bản tổng tài bá đạo chuyên nấu cơm cho cô vợ nhỏ ăn, có nhìn thế nào thì cũng không thấy phù hợp với cuộc hôn nhân hờ này của bọn họ, không hợp chút nào cả:)
Nghĩ suy đến ngây ngẩn cả người, thình lình nghe được giọng nói của Trần Thời Dữ.
“Rửa chén mà cũng phân tâm à?”
Bấy giờ Từ Thanh Đào mới phát hiện ra anh, không biết anh đã đi từ ghế sô pha sang đây tự lúc nào.
Nhìn hướng đi hẳn là anh tới tủ lạnh để lấy nước đá.
Sau khi ở cùng Trần Thời Dữ một thời gian, Từ Thanh Đào phát hiện ra anh vẫn thầm giữ lại rất nhiều thói quen lúc thiếu niên.
Cô nhớ lúc đi học anh cũng thích uống nước đá.
Ngoài cổng trường trung học phụ thuộc có quầy bán quà vặt, lúc Từ Thanh Đào thiếu tiền, xế chiều hằng ngày, cô sẽ giúp người ta trông giữ quầy hàng tầm một tiếng đồng hồ.
Đối diện quầy bán quà vặt là sân bóng rổ, sau năm giờ rưỡi là giờ tan học nên không khí náo nhiệt hẳn lên, nữ sinh bên cạnh sân bóng đã ngồi đầy khán đài từ sớm, họ chờ để được xem Trần Thời Dữ chơi bóng rổ.
Ngoại trừ Từ Thanh Đào ra thì quầy bán quà vặt có vài nữ sinh đang ngồi uống trà sữa.
Trên sân bóng rổ náo nhiệt, nói là uống trà sữa, nhưng tâm tư thiếu nữ rõ rành rành ra đấy, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào sân bóng của nam sinh.
Sau một lát, Từ Thanh Đào nghe được họ thốt lên:
“Đến rồi, đến rồi!”
“Là Trần Thời Dữ, cậu ấy đến mua nước thật à?”
“Mỗi ngày đều đến, ôi, tớ đã nói rồi mà, ngồi đây may mắn hơn trên sân bóng rổ, ha ha.”
Sau đó quầy hàng bị gõ cửa.
Là một đôi bàn tay hiện rõ khớp xương, sạch sẽ nhưng lại tái nhợt, giống như một tác phẩm tượng tạc, xinh đẹp đến kinh người, anh cầm một chai C’estbon.
Từ Thanh Đào cũng thích uống hãng này, cảm giác ngọt hơn so những hãng khác một chút.
Chắc là do vừa đánh xong bóng rổ nên lúc anh đi vào, anh còn mang theo một làn gió nóng ẩm của mùa hè.
Nói chuyện thì biếng nhác, ngay từ thuở niên thiếu mà mặt mày của anh đã có nét, trông anh đẹp trai vô cùng, anh mang theo sự mệt mỏi sau khi vận động mà hỏi rằng: “Bao nhiêu?”
Từ Thanh Đào nói: “Một tệ rưỡi.”
Giao lưu trong một ngày cũng chỉ đến vậy.
Mấy cậu bạn thân của anh vui cười đùa giỡn, nhao nhao tiến vào, ôm vai anh mà xì xà xì xầm bảo muốn uống nước, muốn anh mời.
Khi đó Alipay mới được lưu hành, lúc mua đồ thì vẫn phải dùng tiền giấy.
Trần Thời Dữ bị bao vây rồi biến mất tại cửa quầy bán quà vặt, ngẩng đầu lên thì trông thấy hoàng hôn đã buông xuống nơi sân bóng, một nửa nhuốm màu xanh đậm, một nửa chìm trong màu ráng chiều, chạng vạng giăng lối khắp chốn.
Giọng nam sinh từ nơi rất xa truyền đến:
“Anh Dữ, làm gì mà cứ đi mua nước hoài vậy, hoa khôi tặng mà anh không thích sao?”
Sau đó cô nghe được giọng nói như có như như không của anh truyền đến, sạch sẽ mà trầm thấp, lãnh đạm và vô cùng lạnh nhạt:
“Liên quan gì đến cậu, tôi vui là được.”
Làn gió nóng hổi của mùa hè lại bắt đầu nổi lên, thổi bay lọn tóc của chàng thiếu niên, để lộ ra cái trán mịn màng, anh mang một khí chất rất đỗi thanh cao.
Sườn mặt được hoàng hôn ôm lấy mà phủ lên một quầng sáng ấm áp, anh cười mắng chửi người, cố ý nhấn mạnh đầu cậu bạn kia xuống, làm ầm làm ĩ lên, lúm đồng tiền bên khoé miệng cứ dần hiển hiện rõ lên.
Có lẽ anh không nghe được tiếng thở dài của mấy nữ sinh, không cảm nhận được ánh mắt chứa chan bao tiếc nuối và mong đợi mà bọn họ dành cho mình.
Trên tường của quầy bán quà vặt dán những lời tâm sự của các nữ sinh, tên của anh được viết trong các giấy ghi chú ẩn danh, che kín từ lớp này đến lớp khác.
Chắc anh cũng không biết rằng, anh chính là nỗi lòng kéo dài suốt ba năm ròng rã của bao cô gái.
Cửa tủ lạnh bị đóng lại, Từ Thanh Đào mới chợt hoàn hồn về.
Vừa quay đầu lại đã trông thấy Trần Thời Dữ nhíu mày, nhớ đến hình như anh vừa hỏi cô “rửa chén cũng phân tâm à”, thế là cô đáp lại một câu.
“Không phân tâm, chỉ đang nhớ đến chút chuyện thôi.”
Cô tưởng rằng Trần Thời Dữ lấy nước xong thì sẽ đi luôn.
Ngờ đâu anh lại tựa trước bàn, thân mình lơ đễnh mà nói chuyện với cô: “Nghĩ gì vậy?”
Cô vô thức mở miệng: “Nghĩ về anh.”
… Chuyện thời cấp ba.
Nhưng khi nói ra chữ “anh”, Từ Thanh Đào chợt ý thức được điều gì đó hơi là lạ.
Quả nhiên, ngay sau đó đã nghe thấy Trần Thời Dữ cất tiếng nói, anh dò xét cô từ trên xuống dưới trong chốc lát, trong mắt anh còn vương ý cười: “Nghĩ về tôi à?”
Từ Thanh Đào: …
Cái miệng này của cô, sao nó lại nhanh nhảu vậy nhỉ:)
“Không phải.” Từ Thanh Đào vội phủ nhận: “Tôi đang nghĩ, nghĩ tối hôm nay thời tiết rất tốt.”
Nói rồi cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ, trời đang mưa rất to.
Không khí trong phòng trầm mặc hơn cả.
Bầu không khí như chết lặng đi.
Chỉ có lỗ tai Từ Thanh Đào đang dần đỏ lên.
Mấy giây sau, cô gượng gạo đổi chủ đề: “Anh qua đây làm gì?”
Giọng Trần Thời Dữ biếng nhác, nói chuyện cũng tùy ý: “Không biết nữa. Chắc là vì có người nghĩ đến tôi nên tôi qua.”
Từ Thanh Đào: …
Cô vẫn chưa đến nỗi đã ở chung mặt đối mặt với anh mà vẫn còn nghĩ! Đến! Anh! Được! Không! Hả!!
Đùa cô quá trớn rồi đấy.
Trần Thời Dữ hời hợt nói lảng sang chuyện khác: “Tiện thể giám sát em rửa chén luôn, lỡ đâu em rửa không sạch thì sao.”
Từ Thanh Đào sững sờ, đầu hiện ra một dấu chấm hỏi:?
Sự xấu hổ do mới nãy bị đùa giỡn biến mất trong nháy mắt, thay vào đó, cô thấy không cam lòng.
Chẳng lẽ cô là người chẳng biết làm gì, ngay cả rửa chén cũng không biết rửa à?
Cháy rồi, cháy rồi, khát vọng thắng bại trong cô muốn bùng cháy lên rồi.
“Anh Thời Dữ, anh yên tâm đi.” Cô nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đây, cái khác không dám nói, chứ rửa chén thì không thành vấn đề.”
Đừng hỏi gì cả, hỏi thì câu trả lời sẽ là quen tay hay làm, Từ Thanh Đào ăn nhờ ở đậu nên cô từng làm việc nhà khá nhiều lần.
Không biết Trần Thời Dữ nghĩ đến chuyện gì mà anh không trả lời cô.
Chỉ là, tầm mắt anh lại rơi xuống nơi tay cô, đôi tay cô dính chút bọt nước rửa chén, như cô đã nói, cô rất nhuần nhuyễn, trên tay cũng có vết thương nhỏ, là do làm việc lâu ngày để lại.
E là sau này, dù có chăm sóc tốt đi chăng nữa…
Thì vẫn khó lòng mà khiến những vết tích ấy biến mất.
Từ Thanh Đào tưởng Trần Thời Dữ cố ý tới đây để gây sự, gây sự xong thì sẽ đi.
Nhưng cô không ngờ là anh đứng đây rất lâu, sau đó, khi Từ Thanh Đào tiếp tục rửa chén, anh nhận lấy một cách tự nhiên rồi xếp chén bát vào trong tủ chén. Hồi lâu sau, không hiểu sao mà người rửa chén lại biến thành Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào đứng một bên cất chén đũa đã rửa xong vào trong ngăn tủ.
Đến khi chợt nhận ra, cô mới phát hiện cảnh này hơi kỳ lạ.
Rất giống một đôi vợ chồng mới bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn khiến cho cho Từ Thanh Đào sinh ra một loại ảo giác đáng sợ.
Nếu cứ tiếp tục thế này, thì hình như… cũng không phải là không được.
…
Trong nháy mắt, ngày cuối tuần đã khép lại.
Sau bữa cơm được ăn cùng nhau đêm ấy, Từ Thanh Đào giật nảy mình bởi ý nghĩ đột ngột xuất hiện kia, dẫn đến việc hai ngày nay cô không dám sang quấy rầy Trần Thời Dữ trên WeChat.
Ban đầu là vì muốn vả mặt gã đàn ông đểu kia trong lễ đính hôn, bởi vậy nên não cô mới thoáng “chết máy” rồi kết hôn với Trần Thời Dữ.
Nhưng, sau ngày kết hôn cho đến khi ở chung với nhau đến nay, chưa vả mặt gã đểu kia thì chớ, mà hình như cô thấy tâm tư của mình đã đặt hết vào Trần Thời Dữ.
Trông họ giống như một đôi đang yêu nhau thật sự vậy.
Choáng váng.
Từ Thanh Đào ơi là Từ Thanh Đào, mày yếu lòng quá đi thôi!
Nhưng, suy nghĩ kỹ lại một chút, thì hình như anh tổng tài bá đạo Thời Tiểu Dữ này tốt hơn Tống Gia Mộc nhiều, dù xét về ngoại hình hay tính cách cũng thế.
Người bình thường khó lòng mà không bị anh mê hoặc!
Suy nghĩ lung tung một hồi mà buổi trưa đã vội vã đi qua.
Có lẽ suy nghĩ gần đây của mình không được đơn thuần cho lắm, thế nên cô cũng không còn mặt mũi đâu mà sang nói chuyện phiếm cùng với Trần Thời Dữ.
Vì thế, chiều đến, khi thấy Triệu Dương đón mình tan làm, Từ Thanh Đào mới biết Trần Thời Dữ đã đi công tác rồi.
Cô ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Bentley, gật gật đầu tỏ ý mình đã biết rồi.
Sau khi nhận giấy kết hôn với anh thì cô mới hiểu ra được rằng, vì sao có người có thể làm tổng tài bá đạo, mà có người chỉ có thể là người làm công.
Từ Thanh Đào chưa thấy ai bận rộn hơn anh, sau khi chuyển vào Bách Nguyên Nhất Hào, một tháng nay cô chỉ thấy Trần Thời Dữ nghỉ ngơi ở nhà vài ba hôm.
Nếu không đi công tác, thì là đang trên đường đi công tác.
Hằng Gia là sản nghiệp uy tín lâu năm ở Vân Kinh, tập đoàn có vô số công ty con dưới trướng, bao gồm cả bất động sản và Internet, gần đây cũng có định hướng tiến quân sang lĩnh vực truyền thông.
Về báo cáo thị trường và phân tích tài chính của Hằng Gia, Từ Thanh Đào đã xem không dưới mười lần, nhưng, dù đã xem qua bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn giống lần đầu tiên trông thấy, cô vẫn cảm nhận được rằng, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể vận hành được “con quái vật khổng lồ” này.
Cô nhớ tới bữa tối nhàn nhã cách đây mấy ngày, một tháng mà có được một bữa như thế, âu cũng là chuyện không tệ.
Gật đầu xong thì Từ Thanh Đào cũng không để ý tới Triệu Dương nữa.
Nhưng sau khi Triệu Dương báo rằng Trần Thời Dữ đã đi công tác thì anh ấy vẫn không dừng lại.
Ngay sau đó, các chi tiết như Trần Thời Dữ đi công tác ở đâu, anh đã gặp người nào, có lịch trình gì,… tất cả đều được anh ấy báo cáo hết một lượt cho cô nghe.
Từ Thanh Đào nghe mà chỉ biết bày ra bộ mặt ngờ nghệch, trước kia Triệu Dương cũng cẩn thận thông báo cụ thể lịch trình của Trần Thời Dữ như thế này ư?
Nói một hơi, ánh mắt Triệu Dương cẩn thận từng li từng tí mà nhìn Từ Thanh Đào: “Bà chủ, lịch trình của tổng giám đốc Trần trong thời gian công tác ở Dương Thành sẽ được gửi đến mail của cô thông qua tài liệu liên quan, cô còn muốn biết thêm gì nữa không?”
Từ Thanh Đào xấu hổ dáo dác nhìn xung quanh: “Không, không có.”
Trời ơi, cô thấy ngạt thở.
Cô cần biết cặn kẽ lịch trình của ông lớn như thế để làm gì??
Đây là kịch bản gì thế này, có mỗi việc đi ra ngoài mà cũng cần phải báo cáo lịch trình cho bà chủ ư?? Không thích hợp với cuộc hôn nhân hờ của hai người bọn họ chút nào mà??
Vì để làm dịu đi những xấu hổ trong lòng, Từ Thanh Đào vội vội vàng vàng cúi đầu chơi điện thoại.
Kết quả là, WeChat lập tức hiện ra lời nhở, nhắc rằng cô đã nhận được một email, quả nhiên là tài liệu về lịch trình của Trần Thời Dữ.
Từ Thanh Đào chụp ảnh đại diện của Trần Thời Dữ lại, cô đăng một tin lên WeChat, là một meme cô gái nhỏ: [Muốn nói đành thôi. jpg]
Trần Thời Dữ đáp rất nhanh, vẫn như cũ, anh gửi một dấu chấm hỏi đầy quen thuộc: [?]
Từ Thanh Đào sắp xếp lại từ ngữ mà nhắn cho anh rằng: [Anh bảo trợ lý Triệu gửi lịch trình của anh cho tôi à?]
Trần Thời Dữ: [Lịch trình gì.]
Từ Thanh Đào sững sờ: [Lịch trình đi công tác của anh ấy.]
Trần Thời Dữ: [Ồ]
Từ Thanh Đào: …
“Ồ” là có ý gì??
[Chắc là vì]
Anh chậm rãi trả lời: [Để em cảm nhận được chút nguy cơ]
Từ Thanh Đào bỗng có dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, Trần Thời Dữ nói thêm một câu: [Bởi vì số người muốn có được tôi, nhiều lắm.]
Từ Thanh Đào nghẹn họng trân trối trước sự “ảo tưởng sức mạnh” bỗng dưng xuất hiện này của anh.
Cô gửi cho anh dấu chấm lửng.
Chút cảm giác mơ mơ hồ hồ này cô không cần đâu nhé, được không vậy?
Nhiệt độ trong xe được chỉnh hơi thấp, Từ Thanh Đào mở kính cửa sổ xe ra, để gió bên ngoài thổi vào một lát.
Cứ như thế mà ngẩn người nhìn chằm chằm quang cảnh đường phố chừng mười giây, ánh mắt hơi dịch chuyển một chút, rất giống như “vò đã mẻ không sợ vỡ”.
Sau đó, Từ Thanh Đào dùng gương mặt vô cảm mà nhấn vào lịch trình của Trần Thời Dữ.
Rồi cô nhìn tỉ mỉ một lượt từ đầu tới cuối, không có ai thuộc giới tính nữ đi cùng, cũng không cần phải uống rượu.
Chính cô không để ý rằng mình đã thở phào một hơi nhẹ nhõm.
…
Tốt lắm Từ Tiểu Đào.
Thừa nhận mình có để ý như vậy cũng không phải chuyện mất mặt.
Sau khi xem xong, cô điềm nhiên như không có việc gì mà nhắn tin cho Trần Thời Dữ: [.]
Trần Thời Dữ: [?]
… Sao anh thích đặt câu hỏi vậy nhỉ, anh là vua chấm hỏi hay gì?
Từ Thanh Đào: [Bao giờ thì anh về nhà?]
Trần Thời Dữ: [Sao vậy?]
Từ Thanh Đào: [Không có gì.]
Cô gõ gõ, ấn ấn rồi xóa xóa rất nhiều lần, cuối cùng, cô chỉ gửi một câu: [Chỉ cảm thấy.]
[Thời tiết đêm nay rất tốt.]
…
Mấy ngày sau, Từ Thanh Đào vẫn đi làm bình thường.
Ngày đó, sau khi cô gửi tin nhắn WeChat cho Trần Thời Dữ xong, rất lâu sau cũng chẳng nhận được hồi âm từ anh.
Cô không có phản ứng gì, mỗi ngày vẫn gửi đống “rắm cầu vồng” để “chào buổi sáng” và “chúc ngủ ngon”.
Vào sáng ngày thứ sáu, Nghiêm Linh để cô đăng ký tài khoản chính thức, buổi chiều có tiệc rượu với công ty được niêm yết trên Internet, người có quyền hành trong ngành tới tham dự rất nhiều, Nghiêm Linh được phỏng vấn độc quyền với phó chủ tịch tập đoàn công ty, chị ấy chuẩn bị dẫn theo Từ Thanh Đào tham dự.
Tiệc rượu tập đoàn đưa ra thị trường cách toà cao ốc Kim Mậu không xa, đón xe rồi đi đến đó mất khoảng chừng hai mươi phút.
So với sự ngây ngô của lần đầu tiên tham gia tiệc rượu, Từ Thanh Đào của bây giờ đã có thể dùng phong thái thành thạo và điêu luyện để chuyện trò vui vẻ cùng nhóm người có quyền, người ta chẳng thể thấy bóng dáng cô của mấy tháng trước đây nữa. Tốc độ phát triển nhanh đến nỗi Nghiêm Linh cũng thấy kinh ngạc vô cùng.
“Được đấy Đào Tử, không luống cuống chút nào luôn nhỉ.”
Thường thì khi phóng viên mới đối diện với những người có địa vị cao thường xuất hiện trên tivi và báo đài, dù ít dù nhiều thì họ cũng sẽ thấy hồi hộp.
Thật ra là Từ Thanh Đào cũng thấy hơi ngượng ngùng, nhưng nếu chúng ta được trông thấy cậu chủ Hằng Gia mỗi ngày, có lẽ, không lâu sau, ta cũng sẽ có được sự bình tĩnh bực này.
Dẫu sao thì, hình như ở nơi đây không một ai có địa vị sánh bằng tổng tài bá đạo Thời Tiểu Dữ. jpg
Thời gian đầu của buổi tiệc kết thúc, nửa sau của tiệc có bài phát biểu của người chủ trì.
Không có nội dung gì quá nhiều, cơ bản cũng chỉ là vẽ ra một cái bánh lớn cho thị trường tư bản.
Từ Thanh Đào rảnh rỗi đến mức nhàm chán, chụp lại một tấm ảnh ngay tại hiện trường rồi gửi cho Trần Thời Dữ.
Kèm theo meme buồn ngủ quá, sau đó lặng lẽ nịnh bợ: [Tôi cảm thấy anh ta không đẹp trai bằng anh. jpg]
Trần Thời Dữ trả lời: [Bình thường]
Từ Thanh Đào có thể hình dung ra được biểu cảm thờ ơ của anh.
Sao trên đời này lại tồn tại một người đàn ông dám nghiêm túc mà ảo tưởng sức mạnh thế này vậy nhỉ?!
Cô nhịn không được mà cong môi, bài phát biểu cũng vừa đi đến hồi kết.
Từ Thanh Đào đứng lên, hoà theo dòng người mà đi ra khỏi hội trường.
Vừa tới hành lang, mắt phải của cô đã nháy thình thịch.
Dường như có điềm không lành đang đến.
Ngay lúc Từ Thanh Đào nghĩ rằng cô có thể gặp phải chuyện gì đó không may, thì bên cạnh truyền tới một giọng nam quen thuộc.
“Đào Đào!”
Giọng nói này rất đỗi quen thuộc, dù anh ta có hóa thành tro thì cô cũng nhận ra được.
Oan gia ngõ hẹp, Từ Thanh Đào không ngờ là mình lại gặp được Tống Gia Mộc.
Nhưng mà, ngẫm lại thì cũng đúng thôi, trong vòng tròn lớn như vậy, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ gặp, dẫu sớm hay muộn gì thì rồi sẽ có ngày phải đối mặt với nhau.
Chỉ là, khi quay người lại và trông thấy anh ta, Từ Thanh Đào tỉnh táo hơn so với những gì cô từng tưởng tượng.
Thế mà Tống Gia Mộc lại có thái độ khác thường, trên mặt lại hiện lên dáng vẻ khó bề kìm nén.
Sau khi nghe người ta nói, hình như cô đang yêu đương, phản ứng đầu tiên của Tống Gia Mộc là không tin.
Kết quả là, sau bao cuộc gọi bị từ chối chẳng thương tiếc…
Khi tới nhà cô, trong nhà không có một bóng người.
Khi tới công ty cô, đợi mãi mà chẳng thấy cô đâu.
Anh ta biết cô giận, nhưng lại chẳng ngờ rằng cô sẽ giận tới mức này.
Trông Tống Gia Mộc có vẻ hơi mỏi mệt: “Đào Đào, sao em không nghe điện thoại của anh?”
Như thể là vừa nhớ tới điều gì đó, anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Còn tưởng rằng em sẽ chặn anh cả đời cơ chứ.”
Từ Thanh Đào sững sờ, chợt nhớ tới định dạng trong điện thoại của mình khi trước, tự động xoá bỏ danh sách đen.
Giờ phút này, khi nhìn thấy Tống Gia Mộc, cô chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà nói thẳng: “Ồ. Đừng hiểu lầm, là do định dạng của điện thoại mà thôi. Nhưng cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ nhớ kỹ và chắc chắn sẽ chặn anh.”
Cô nói xong thì quay người đi, như thể là cô chẳng muốn ở cùng với anh ta một giây phút nào.
Tống Gia Mộc bị giày vò suốt nửa tháng nay chỉ vì chuyện này, và rồi, sự nóng nảy trong lòng đã dâng trào tới đỉnh điểm.
Anh ta vô thức ngăn cô lại, Từ Thanh Đào phản ứng lại rất mạnh, bỗng hất tay của anh ta ra.
Cái hất tay này, coi như đã đánh bay chút sĩ diện còn sót lại, Tống Gia Mộc bỗng nhớ lại mục đích của mình, giọng hơi lạnh đi: “Đào Đào, có phải là em đã có người yêu rồi không?”
Từ Thanh Đào nghe xong mà chỉ biết cười gằn: “Chết cười mất thôi, thế thì liên quan gì tới anh hả? Làm sao, quản trời quản đất thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn quản cả chuyện yêu đương của người yêu cũ à?”
Ba chữ “người yêu cũ” như một lời nhắc nhở dành riêng cho anh ta.
Tống Gia Mộc ôn tồn nói: “Rõ ràng là em biết lễ đính hôn của anh và Gia Di là giả mà.”
Nghe được cái tên Trình Gia Di, Từ Thanh Đào muốn bùng nổ tới nơi rồi.
Ngọn lửa phẫn nộ chẳng cần ai nhen nhóm, cứ thế mà lan tràn muôn nơi.
“À. Thế thì đã sao?” Suýt thì cô đã trợn trừng mắt, cô cười lạnh một tiếng: “Ngại quá đi mất, ai nói với anh là tôi đang có người yêu vậy? Mặc dù anh và Trình Gia Di đính hôn là giả, nhưng tôi kết hôn với chồng tôi là thật, ok?!”
Nói đến đây, Từ Thanh Đào thấy vô cùng hối hận vì hôm nay cô không đem theo giấy chứng nhận kết hôn của mình.
Nếu không thì cô sẽ hung hăng đập vào mặt Tống Gia Mộc, để anh ta trợn to đôi mắt chó lên mà nhìn cho rõ ràng!
Cô nói xong câu ấy thì Tống Gia Mộc thấy vô cùng ngạc nhiên.
Từ Thanh Đào như ngại mình nói chưa đủ đô, cô nhớ ra chuyện gì đó, líu ra líu ríu như một chú sẻ nhỏ, chẳng lựa lời mà nói, không tự chủ mà cứ thế nói lung ta lung tung một hơi: “Không những thế, chồng tôi tốt đẹp hơn anh, đẹp trai hơn anh, tiền nhiều hơn anh, trên giường lợi hại hơn anh, một đêm yêu tôi những bảy lần, yêu đến không thể yêu nổi nữa, mỗi tối trước khi ngủ hận không thể hôn chết tôi, thế nào??! Anh quản được à??! Biến mau!!”
Nói một hơi, l*иg ngực Từ Thanh Đào phập phồng vì thở mạnh.
Tống Gia Mộc bị cô nói tới nỗi đầu não trống rỗng.
Thừa dịp anh ta chưa phản ứng lại kịp, Từ Thanh Đào nhanh tay nhanh chân xoay người rời đi, khí thế hùng hồn chết người mà giẫm trên đôi giày cao gót.
Cô cũng thấy tức vô cùng, vừa quay đầu lại thì mắt phải còn nháy mạnh hơn khi nãy nữa.
Sao vậy nhỉ?? Chẳng lẽ mình còn gặp phải chuyện gì xui xẻo hơn cả chuyện trông thấy cái gã Tống Gia Mộc khốn kiếp này à???
Sau đó, tình thế trước mắt chợt đổi thay.
Từ Thanh Đào không hiểu những dự cảm lạ kỳ trong lòng mình.
Vừa ngẩng đầu lên…
Trần Thời Dữ đang đứng ở cổng chính.
Anh tựa người vào tường, cười như không cười mà cứ thế nhìn cô.
Không biết anh đã đến tự bao giờ, nhưng nhìn dáng vẻ này của anh, hẳn là anh đã cố ý chạy từ sân bay tới để đón cô về nhà.
…
À.
Hoá ra đây là lý do mắt phải cứ nháy nháy miết hồi, ra là vì người này.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Mắt phải: Đôi khi đã nhắc nhở cô rồi mà. jpg
Biểu cảm đầy ẩn ý của Đào Đào trời tối nay rất đẹp = Nhớ anh từng chút, từng chút một. jpg