Phòng biên chế 6 giường tầng với quân số 12 mạng (đôi khi hơn vì khách vãng lai lưu trú). Hồi chưa vào đại học, xem cái phim éo gì “Vị đắng tình yêu” có Lê Công Tuấn Anh đóng, thấy cảnh sinh hoạt ký túc của bọn nó lãng mạn, hay ho vãi, nhưng bước chân vào rồi mới biết: Tất cả lý thuyết đều màu xám. Thực sự năm đầu ở nội trú gần như là một ác mộng đối với mình.
Vào được vài tháng, ấn tượng đầu tiên là những màn đánh lộn lẫn nhau. Không hẹn mà đến, cứ vài ba ngày, một tuần…sẽ có một vụ cầm điếu cày đuổi rượt, ném chai lọ tung tóe cả phòng. Có tháng phải thay 3 cái điếu vì vũ khí hạng nặng duy nhất trong phòng chính là điếu cày (thi thoảng có thêm chai bia tàu, độ sát thương cũng rất cao).
Oánh nhau thường sẽ theo nhóm nhỏ. Mỗi khi có biến, cửa phòng sẽ được chốt chặt nội bất xuất, ngoại bất nhập. Giờ ngồi nhớ lại cũng éo hiểu chúng đánh nhau vì cái gì, chỉ biết có biến phát là mình nhảy tót lên giường tầng “tọa sơn quan hổ đấu”. Có hôm thằng Hùng victor (thằng này tóc xoăn tít như Victor trong phim éo gì quên mất tên rồi) đấu với thằng Vũ nháy. Vũ nháy ngồi cạnh điếu cày hơn nên nhanh tay chụp được cái điếu, Hùng victor lùi vào góc phòng tóm được vỏ chai bia…
Mịa, một trận thư hùng diễn ra khiến khán giả xanh lè mắt, mảnh chai bay vèo vèo ngang mặt, điếu cày quay tít như côn. Mình mới đầu còn vắt chân ngồi xem, sau thấy chai lọ kinh quá nên trùm con mẹ chăn lại, chỉ hở ra mỗi 2 con mắt.
Sau gần 10p quyết tử cho tổ quốc quyết sinh, 2 chiến sỹ máu me, thương tích đầy người nằm vật ra (trong khi mồm vẫn chửi “À dkm mày nhá, nhớ mặt thằng bố mày nhá”). Lúc ấy anh em mới lặng lẽ tụt từ giường tầng xuống can ngăn, giảng hòa (xong phim rồi can đéo gì nữa).
Hồi đầu anh em còn đứng ra cản địa, ngăn không cho oánh lộn, nhưng sau kệ mẹ chúng. Mình bảo “Chính ra cứ để anh em dập nhau te tua sứt đầu vỡ trán lại hay, vì có thế mới hiểu tính nết nhau mà né”.
Mà đúng thế thật, sau này đánh nhau chán, chúng nó đâm ra thân nhau hơn, đi đâu cũng ríu rít tớ tớ, bạn bạn. Mình trong suốt năm đầu tiên không táng nhau lần nào, không phải nhát chết, mà vì không thích dính vào những rắc rối nhỏ nhặt, với lại trong mắt bọn nó mình là đứa tếu táo, hay pha trò nên có cảm giác vô hại.
Trong phòng có mấy đứa thuộc dạng bựa nhân. Đầu tiên là thằng Biển (tục gọi là Biển ȶᏂασ). Biển quê Ninh Bình, có biệt tài oánh liên tục 38 phát trung tiện không ngừng nghỉ. Hồi mới vào, cứ đêm khuya, khi anh em đang chập chững bước vào giấc mộng đẹp thì Biển bắt đầu thả bom.
Ban đầu tiếng còn nhỏ, sau âm lượng tăng dần, đến cái thứ 25 trở đi thì thôi rồi, âm thanh trong trẻo, chi tiết và tách bạch như pháo. Cũng may rắm nó thuộc dạng rắm lành, tức không thối. Chỉ có tiếng mà không mùi, hay nữa là nó điều chỉnh cơ bụng hay đại loại thế rất giỏi, khiến 3 giải: treble, bass, mid rất hài hòa, nghe không quá chói. Tóm lại nói như anh em giới chơi audio là rắm nó đúng kiểu “hay trong tầm tiền”
Những hôm nông nhàn không có trò gì nghịch ngu, anh em bắt nó biểu diễn kỹ năng đánh rắm để học hỏi. Biển tâm sự, muốn oánh trung tiện được dài và hay đầu tiên phải học cánh lấy hơi, nghĩa là hít vào từ từ, sau đó ém lại trong 5 giây, đồng thời điều chỉnh ass co giãn đúng biên độ chuẩn (chuẩn như nào chỉ nó biết), cuối cùng là vận khí công và “bíp… bíp… bọp…” khoan thai chậm rãi theo tiết tấu nhất định.
Toàn bộ quy trình đó Biển cho hay – phải thực hiện trong tư thế bò 4 chân đồng thời chĩa ass hướng một góc 45 độ lên trần nhà. Anh em quan sát Biển thị phạm rất kỹ, nhưng đéo thằng nào làm được, nên tôn Biển thành thần ȶᏂασ của phòng.
Lại nói đến kỹ năng trung tiện của Biển. Biển có thể oánh rắm bất cứ hoàn cảnh và ngữ cảnh nào (nếu thích). Phòng 211 cạnh bên hay có bạn gái đến chơi (à cái phòng 211 này là đối trọng của phòng mình, mịa, sach sẽ, gọn gàng đâu ra đấy, thằng nào cũng hiền lành lịch sự éo bựa như 212 chuột chết, nên gái đến nhiều cũng là đương nhiên).
Mỗi khi có gái đến phòng kia chơi, anh em sẽ thông báo khẩn cho Biển. Từ trên giường tầng tụt xuống, bận quần đùi Thái sành điệu, dép con gà chất chơi… Biển lẻn ra hành lang, chìa mông vào cửa phòng 211 nổ liền 3 phát long trời lở đất, rồi tháo chạy về chuồng. Khỏi phải nói, một bầu không khí sững sờ, u ám và trầm mặc… lập tức hiện diện trong phòng 211. Mọi âm thanh im bặt, không ai nói với ai một lời, vì ngượng và bẽ bàng.
Bên phòng này, anh em ôm nhau cười chảy nước mắt. Lát sau gái về, mấy chú 211 rụt rè chạy sang thẽ thọt “Dkm các ông làm ăn như con kặc, mất mẹ hết khách!”. Bọn mình lại ôm bụng cười tiếp.
Tiếp theo là một dị nhân nức tiếng khác, Hoan điên. Hoan tự là Văn Hoan, tục gọi là Hoan điên vì tính cách thất thường và lập dị không giống ai, mình đặt thêm cho nhũ danh hay ho khác là “kỵ sỹ mặt sầu”, bởi mặt thằng cha này u ám, thiểu não như bệnh nhân đau hành tá tràng mãn tính.
Hoan hơn bọn mình 3 – 4 tuổi nên anh em gọi anh Hoan. Sau lưng đồng thanh gọi lão, hoặc thằng – thằng Hoan điên.
Biệt tài của Hoan là làm thơ. Yêu em nào có ngay thơ về em ấy. Từ em cùng khóa trước (lão đúp xuống khóa mình do thiếu tiền học phí) đến em nhổ lông gà, rửa bát chỗ khách sạn mà lão làm thêm và sau này là em Hiền cùng lớp.
Lão làm thơ nhiều, nhưng nói thật, mình vẫn bảo “Thơ anh bọn con gái bên dãy C2 khen đọc xong đứa nào cũng nứиɠ hết cả lên”. Lão âm ỉ sướиɠ, hỏi thật á, thật á? Mình bảo “Vì như ©ôи ŧɧịt̠ ấy”. Hoan chửi “Đmm nhé!” nhưng không giận, bữa sau thấy đọc tiếp.
Làm nhiều thơ thì kệ mẹ lão, thơ tán gái mình xếp vào hạng giẻ rách nhất trong các loại hình nghệ thuật. Nhưng thảm nhất là lão hay đọc thơ đêm khuya cho anh em nghe trước lúc ngủ. Hồi đầu mấy đứa còn bày tỏ thái độ quan ngại sâu sắc vì điếc tai éo ngủ được. Giọng lão thều thào như anh Ngạn kể chuyện ma, thi thoảng dừng lại phân tích, chỉ ra cái hay cái đẹp trong đoạn vừa đọc.
Mình hay trêu “Thằng làm thơ đã điên mẹ nó rồi, con nào được tặng mà thích thơ này còn thần kinh hơn nữa!”. Lão chửi “Dm thằng H nhé, loại mày trình đéo đâu mà cảm nhận được nghệ thuật”. Mình nhe răng cười, bảo “Thơ thơ cái lol, hehe” rồi kệ mẹ cho lão lảm nhảm tiếp. Có hôm đói bụng éo ngủ được, lão đọc đến 3 giờ sáng.
Một bữa lão rủ ra quán bà Hằng ăn cháo lòng, uống rượu (chắc vừa xin được ai ít tiền). Húp gần hết bát cháo, lão ngước lên lảm nhảm “Hạnh phúc theo mày là gì hả H?”. Đạm cà mau, đang ăn tự nhiên hỏi câu éo liên quan gì, nhưng biết tính lão, mình ậm ờ “Biết đéo đâu được, cả đời chưa thấy mặt nó bao giờ”.
Ấy là nể hôm nay lão mời ăn, bình thường sẽ chửi cho câu vì tội hỏi ngu. Hoan điên gắp miếng vèo lợn lên, bảo “Hạnh phúc với tao đơn giản lắm. Đôi khi chỉ là buổi tối như tối mùa đông rét mướt này, ngồi đây ăn bát cháo và trừ lại miếng vèo cuối cùng dưới đít bát, rồi ăn từ từ, nhai chầm chậm để cảm nhận vị ngon ngọt của miếng vèo lợn”. Móa, mình buông đũa cười lăn lộn. Lão hỏi sao cười? Không đúng à? Mình bảo “Đúng là chân lý của một thằng đói ăn kinh niên, hehe”.
Trong lớp lão ưng nhất em Hiền (quê Thái Nguyên). Hiền lùn nhưng to béo, đùi to như cái xô, mông ngực vãi cả chưởng, nhưng lão ưng lắm, bảo “Nhìn đầy sức sống”.
Hôm khoa mình đá giải trường, buổi trưa lão kéo đi ăn quán (lão là lớp trưởng), chiều đá bóng, vừa ghi được bàn thắng, lão cầm mấy bông hồng héo rũ chạy tung tăng giữa sân hét lên như thằng điên “TᏂασ con mẹ bọn chúng mài… chúng mày ăn cơm tao mời, uống nước tao trả… mà đéo thắng được thì chúng mày ăn lol con Hiền béo nhé!”. Trọng tài (là giáo viên dạy thể dục) phải chạy lại đuổi mãi lão mới ra.
Cả sân nghiêng ngả cười, bảo éo hiểu ở đâu rơi xuống thằng thần kinh thế không biết!