Không ngoài ý muốn, cảm giác được ánh mắt ngưỡng mộ đối diện.
"Ron!" Song sinh đột nhiên mở cửa, "Chúng ta vừa mới..." Tựa hồ là nhìn thấy Harry "Này, thật trùng hợp, hóa ra cậu và Ron ngồi cùng nhau, Ron, đây là Harry, Harry Potter, các cậu chậm chạp, chúng ta đi tìm Lee!" Sau đó liền vội vàng đi rồi.
"Harry Potter?"
"Vâng... Đúng vậy." Tựa hồ có chút khẩn trương.
"Chào, tôi tên là Ron Weasley, xin được chiếu cố." Cậu đưa tay ra, chủ động bắt tay.
"Chào!" Harry phản ứng có chút đặc biệt, tựa hồ Ron bình tĩnh bộ dáng làm hắn thực hưng phấn.
"Tôi có thể nhìn thấy bạn không? Phải biết rằng bạn rất nổi tiếng đó!"
"Nhìn?"
"Ừm, tôi sẽ đem ma lực phóng ra ngoài..." Cậu giải thích hạ năng lực của mình, "Bạn có thể sẽ cảm giác có điểm không khoẻ!"
"Không sao! Ron, bạn thật là lợi hại!" Điển hình một Gryffindor, không sợ, dũng cảm, nhiệt tình.
"Hảo..." Ma lực phóng ra ngoài tản về phía Harry, một cái nhỏ gầy bóng người xuất hiện ở chính mình trong đầu mặt, với mái tóc rối, một cặp mắt kính quê mùa, nhưng giấu sau cặp mắt kính kia là một ngũ quan ưu tú.
Đúng là như vậy, đứa con của hoa khôi Gryffindor và hoàng tử Hogwarts làm sao có thể kém cỏi được.
"Hô...... Harry, cảm giác thế nào?"
"Ừm, cũng ổn, hơi khó thở, có cảm giác rất áp lực, như là đang ở trong nước." Harry có vẻ hơi hồi hộp, nhưng cậu không hề cảm thấy sợ hãi, lúc đó là cảm giác toàn thân bị bao bọc, rất ấm áp, giống như là Ron đang ôm mình vậy…… Harry đột nhiên có chút đỏ mặt.
"Quả nhiên vậy, nhà mình ai cũng không nói, dùng để quét đồ vật còn được, dùng để xem người quả nhiên rất thất lễ."
"Không có đâu!" Harry kích động đứng dậy, đổi lấy Ron kinh ngạc ngẩng đầu, mặc dù Ron đã che mắt lai, nhưng nhìn cái miệng nhỏ đang khẽ nhếch của Ron có thể đoán, chính mình mới là người thất lễ.
"Cái đó…… Cái đó……" Đúng lúc Harry đang vội vàng giải thích, cửa ghế lô lại mở ra.
Một sợi tóc bạch kim xuất hiện trong mắt Harry, là cậu bé ở cửa hàng quần áo hôm đó.
"Nghe nói Harry Potter ở đây, tôi đoán là bạn, chào bạn, tôi tên là Draco, Draco Malfoy." Draco dương cằm cao ngạo nói.
Harry hơi hơi nhíu nhíu mày, anh không thích giọng điệu quý tộc của Draco.
Nghe đoạn đối thoại kinh điển này, Ron không tự giác nhếch lên khóe miệng, tiểu quý tộc biệt nữu này, sẽ không kết bạn được với Harry đâu.
"Cậu đang cười nhạo tên của tôi sao? Tôi biết cậu, tóc đỏ mù lòa, con trai nhà Weasley." Draco thốt ra lời này một cách bất ngờ, khiến chính cậu cũng sợ hãi. Draco có chút áy náy nhìn Ron, nhưng ánh mắt áy náy ấy hoàn toàn bị che giấu bởi vẻ cao ngạo của mình. Mọi người đều sẽ cho rằng cậu đang khinh thường họ.
Harry lập tức đứng dậy, nhìn Draco với ánh mắt căm tức. Vừa định lên tiếng thì đã bị Ron kéo lại.
"Chào cậu." Ron vẫn giữ vẻ tươi cười ôn hòa trên mặt. "Tôi tên là Ron Weasley. Được Malfoy gia thiếu gia biết đến là vinh hạnh của tôi. Đáng tiếc là tôi thân thể bệnh tật, mắt kém, không có cách nào lãnh hội được phong thái quý tộc bạch kim của cậu." Ron như tắm mình trong gió xuân, tươi cười hóa giải bầu không khí căng thẳng. Cậu chủ động vươn tay về phía Malfoy.
"Chào... cậu..." Draco có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên. "Tôi... Biết cậu, ba tôi có nhắc qua cậu, ông ấy nói cậu rất tốt... Cái vừa rồi..." Cuối cùng ba chữ "thực xin lỗi" thật nhẹ nhàng như muỗi, khuôn mặt nhỏ phớt một chút đỏ.
"Ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện, đúng rồi, hai người này?"
"Vincent Crabbe và Gregory Goyle!" Giới thiệu qua một chút, "Các cậu về ghế lô đi, chỗ đó đồ ăn vặt có thể tùy ý ăn."
Hai tên to con nghe được câu cuối cùng, lập tức cười hì hì đi rồi.
"Harry..." Draco ngồi xuống sau, Ron ra hiệu một chút Harry.
Harry không hổ là Gryffindor, nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Draco cũng liền lập tức tha thứ hắn, sảng khoái chủ động bắt tay, chỉ là Draco mặt càng thêm đỏ.
“Draco, lần trước ở Bộ Pháp thuật,mình còn phải cảm ơn ba của cậu đã giúp mình.” Chuyện Ron nói chính là chuyện cậu được xài đũa phép sớm hơn quy định.
“Không sao đâu, ba tớ cũng luôn nhắc đến cậu, nói cậu rất giỏi.”
“Ha ha, chỉ là mắt không nhìn thấy, tai và mũi nhạy bén hơn một chút, không có gì.”
Ron chuyển đề tài sang Harry. “Harry, nghe nói cậu vẫn luôn sống ở thế giới Muggle, họ đối xử với cậu thế nào?”
“Không tốt, không ai đáng ghét hơn họ.” Harry lập tức kể về việc anh ấy bị ngược đãi như thế nào.
“Sao có thể như vậy, Giáo sư Dumbledore nói cậu sống như một hoàng tử, lão già đó!” Draco tức giận. “Tớ muốn nói cho ba biết.”
“Draco, bình tĩnh một chút. Có một số chuyện, mình muốn nói cho Harry biết, nhưng mình hy vọng cậu có thể tự phán đoán, trên thế giới không có tuyệt đối đúng hay sai, thiện hay ác.”
“Ron?”
Harry, tớ nghĩ cậu biết, cậu rất nổi tiếng, nổi tiếng đến mức phi thường. Dù tất cả những điều này đều xảy ra khi cậu còn nhỏ, nhưng điều đó cũng không ngăn cản mọi người truyền tai nhau những câu chuyện về cậu. Cậu là tinh thần lãnh đạo của mọi người. Dù cậu không làm gì cả, nhưng cái tên Harry Potter này đã đại diện cho tất cả, đại diện cho sự kết thúc của một thời đại đen tối, cậu hiểu chứ?
Harry gật đầu.
Ron nhẹ nhàng vỗ vai Draco, rồi tiếp tục nói: "Cậu biết Giáo sư Dumbledore không?"
Harry gật đầu. "Hagrid từng nói ông ấy là người vĩ đại nhất."
Draco khinh bỉ hừ một tiếng. "Hừ!"
"Draco, cậu có thể không thích ông ấy, nhưng không thể phủ nhận ông ấy vĩ đại. Hơn nữa, cậu cũng nên hiểu lập trường của gia đình mình. Đừng làm cho họ thêm khó xử nữa."
"Cậu nói đúng." Draco hít sâu một hơi, sau đó có chút sùng bái nhìn mắt Ron. "Ron, cậu thật không giống là Gryffindor."