"Cái kia a, quá cũ, thêm nữa không thể sử dụng phép thuật không gian!" Arthur trí nhớ cũng rất tốt.
"Hắn là nhà văn nổi tiếng!" Dì bất mãn nói.
"Mặt khác…… Dì vẫn tự mình đi xem đi!" Vẫn là đừng nói quá nhiều thì tốt hơn.
"Hảo, ta đi xem, nói không chừng thật đúng là có thể đào ra không ít đồ cổ đâu, Rosak! Nhà của chúng ta có không?" Dì Mina nhìn chồng mình một cách mong chờ.
"Ách…… Thân ái…… Hảo đi, trở về anh cùng em tìm thử." Chú không có cùng sở thích diên cùng như Arthur a……
"Đúng rồi, dì ơi, con có trồng một bồn hoa hồng rất đẹp, một gốc cây có năm đóa hoa, mỗi đóa hoa có hai màu sắc... Cái này có đáng giá không?" Ron quay đầu về phía dì mình, cười vô cùng thuần khiết, làm cho dì mình trước đó đã tính toán vì cháu trai mà bán toàn bộ của hồi môn của mình hóa đá triệt để, cũng khiến cho cặp song sinh, người đã hỗ trợ trồng hoa nghi ngờ……
"Ron? Hoa này... Đáng giá?"
"Ở thế giới Muggle, loại hoa này rất hiếm thấy, Ron..." Dì có chút mơ hồ……
"Con chỉ dùng phép thuật khống chế nhiệt độ linh tinh!" Một câu chú liền không cần bận tâm độ ẩm, phép thuật thực sự là tiện lợi quá a~~.
Sau một buổi trưa lục soát, chú dì đã mang mâm, dao nhỏ, ví tiền cùng hoa của Ron, còn có một đống lớn gương, điêu khắc, hộp, ....
Bởi ba Arthur thích đồ điện, cho nên những đồ cổ đáng giá này lại bị ông ấy bỏ qua ở một bên.
Hai người đảm bảo sẽ bán những đồ vật này với giá tốt, sau đó đưa Ron đi chữa trị mắt.
"Ba đột nhiên cảm thấy thường xuyên tăng ca vừa may mắn vừa đáng thương." Ba Arthur tâm trạng rất phức tạp nhìn trong tay chiếc bật lửa được cho là đồ cổ.
"Thật khó tin, đồ vật có mấy trăm năm tuổi ở thế giới Muggle lại có giá trị." Mẹ Molly cầm trong tay chiếc máy ảnh bị Arthur mang về nhà sửa, nhưng không sửa được, cũng là đồ cổ.
"Mẹ, Muggle vốn dĩ tuổi thọ không có trường thọ như phù thủy, chúng ta truyền hai đời đồ vật họ có thể muốn truyền bốn đến năm đời, còn phải trải qua chiến tranh của họ, lại không có kỹ thuật bảo tồn thực sự tốt... Không kỳ lạ." Vẫn là tiền của mình đến an tâm thoải mái, là chính mình làm ra.
"Tiền đến quá dễ dàng, làm mình không có cảm giác gì" Nhị ca Charlie là người thành thật nhất trong nhà, đã nói ra tiếng lòng của đại gia đình, đôi song sinh cũng đồng lòng gật đầu.
"Mặc kệ như thế nào nói như thế nào, Ron đôi mắt có hy vọng!" Percy nhắc nhở mọi người.
"Đúng vậy, bảo bối của ta, rồi con sẽ tốt!" Weasley phu nhân lần nữa đến cái kia hít thở không thông ôm chặt nhà mình đáng thương bảo bối. Lần này Ron không tránh khỏi cái ôm ấm áp của mẹ mình, cậu không muốn để mẹ nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ của mình.
Cậu biết đôi mắt mình không có khả năng tốt lên, kiếp trước sống ở thế kỷ 21 khoa học kỹ thuật dù sao cũng tốt hơn thế kỷ 80, nhưng trước kia cũng không trị khỏi thì hiện tại cũng không có khả năng, tuy rằng không biết tên kia như thế nào làm hỏng đôi mắt của cậu, nhưng khi cậu thay đổi thân thể còn mang theo đôi mắt tàn tật, liền biết không đơn giản.
Cậu đã sớm quen với thế giới tăm tối, huống hồ hiện tại cậu còn sở hữu giác quan nhạy bén, có khả năng quét nhanh trong thời gian ngắn, khiến cho cuộc sống của cậu vui vẻ hơn, nhưng Ron lại không biết làm thế nào để an ủi người thân của mình.
"Mẹ ơi..." Ron nghiêm túc đối diện với gia đình mình, "Con thực tốt, thực sự thực sự tốt, con tuy rằng không nhìn thấy, nhưng con có thể cảm nhận được nhiều hơn, con cảm nhận được gió êm dịu, mùi hương cỏ xanh, ánh nắng ấm áp, ánh trăng tĩnh lặng, cảm nhận được sự sống của trang viên này, cảm nhận được hơi thở gia đình phát ra từ căn phòng này, con yêu mọi người, thật sự, từ khi không nhìn thấy được, con càng có thể cảm nhận được tình cảm và sự bảo vệ của mọi người dành cho con, con thực vui vẻ, tuy đôi mắt không nhìn thấy, nhưng con vẫn còn tai và mũi, hơn nữa【 quét 】, chỉ là hơi bất tiện một tý. Nếu lần này đi Muggle điều trị không có hiệu quả, cũng đừng lo lắng, con sẽ sống rất tốt, thậm chí so với nhiều người con còn hạnh phúc hơn, con sẽ đến Hogwarts, con sẽ giống như anh Bill có thành tích ưu tú, tìm một cô nàng xinh đẹp ở Hogwarts làm bạn gái, tương lai tốt nghiệp, còn sẽ tiến bộ bộ phận phép thuật, không chừng vẫn là cùng ba ba làm cùng một bộ phần. Tin tưởng con, con thực vui vẻ, bởi vì có gia đình." Đôi mắt cậu lóe lên thần thái hạnh phúc.
"Này ~ không được Ron thân yêu, việc quen cô nàng xin đẹp chúng ta cần nghiêm túc thảo luận, em không thể chỉ lo chính mình, phải biết rằng em còn có 5 người anh đó~" George ôm lấy Ron bày ra vẻ mặt bi thống.
"Đúng vậy, Ron bé nhỏ à, không bằng em suy xét một chút “giáo thảo” như thế nào? Cái này bọn anh không tranh với em!" Fred tiếp lời.
"Hai người các ngươi……" Phu nhân Weasley dở khóc dở cười.
"Ca ca, tương lai gả cho em được không, em nhất định sẽ thật xinh đẹp!"
"Vẫn là Ginny hiểu chuyện!"
"Ha hả a……"
Về nhà
Chuyện đúng như Ron dự đoán, y thuật Muggle không thể chữa khỏi đôi mắt của cậu. Dù cho dì tuyên bố tiền không phải vấn đề, cũng chỉ đổi lấy câu bất đắc dĩ của bác sĩ: "Đôi mắt này tuy rằng là trắng, nhưng không phải bệnh đυ.c thủy tinh thể a, bệnh đυ.c thủy tinh thể thì có đôi mắt nào đẹp như vậy chứ!"
"Vậy... Rốt cuộc là bệnh gì?"
"Dựa theo kết quả kiểm tra của chúng tôi..." Rồi bác sĩ bắt đầu thao thao bất tuyệt những thuật ngữ chuyên môn, Ron bên cạnh nhàm chán ngáp, đây là loại cực phẩm gì thế, vừa nói đã hai tiếng đồng hồ, Ron dùng 【 quét 】 liếc mắt nhìn chú và dì, quả nhiên biểu tình của họ thật choáng váng.
"Vậy phải làm sao bây giờ..." Dù không hiểu gì nhưng chú dì vẫn minh bạch được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Bác sĩ nói rồi, không có cách chữa. Đôi mắt của thằng bé gần như là một cái thùng rỗng, bất kỳ biến cố nào cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Chúng ta đi bệnh viện khác xem sao?" Bác sĩ nhìn Ron với ánh mắt tiếc nuối, cậu bé đáng yêu như vậy, sao lại gặp phải chuyện này chứ?
"Làm sao bây giờ? Ta phải làm sao để nói với Arthur và mọi người đây?" Chú ngửa mặt lên trời thở dài, bắt đầu vò tóc mình.
"Hay là chúng ta đi bệnh viện khác xem sao? Ra nước ngoài?" Dì cũng không chắc lắm.
"Bác sĩ hôm nay là chuyên gia hàng đầu về mắt của quốc gia." Ron bình tĩnh ngăn cản dì, không muốn mình phải vòng quanh thế giới tìm cách chữa trị.