"Nga ~ Ron, con yêu của mẹ." Đây là lời nói tràn ngập tình thương của mẹ, Weasley phu nhân có lẽ đã đang tính toán đưa con trai đi khám ở khoa tổn thương não ở bệnh viện St. Mungo.
"Mẹ ơi..." Ron thành thạo thoát ra khỏi vòng tay của mẹ, mấy tháng qua, cậu từ lúc bắt đầu suýt nữa chết ngạt trong vòng tay của mẹ, đến bây giờ đã quen thuộc cách khôi phục tự do, trong lúc quen tay hay việc công không thể không.
"Mẹ ơi, con thực bình thường, đầu óc không có hư." Ron biết mẹ mình nghĩ gì.
"Khụ khụ, ba ơi, dẫn con đi kho hàng phía sau, giới thiệu cho con xem những đồ sưu tầm của ba... Có thể trước nói qua xem là từ đâu tới không?"
"Những thứ đó..." Arthur nhìn chằm chằm vợ mình, trong lòng âm thầm kêu than không biết đống đồ đạc này còn sót lại được bao nhiêu. "Em cũng biết, anh làm việc ở Cục Phòng chống Lạm dụng Pháp thuật lên Vật phẩm Muggle... Có một số phù thủy thích cho phép thuật vào đồ vật của Muggle... Những thứ đó là vi phạm lệnh cấm, cần phải tịch thu, sau đó bỏ phép thuật..." Anh còn chưa nói hết, nhưng ngay cả Ginny cũng hiểu rõ, những thứ vi phạm lệnh cấm bị tịch thu cuối cùng đều đến tay ai.
"Arthur!" Molly Weasley bùng nổ.
"Molly thân mến, anh không vi phạm bất kỳ quy định nào, những thứ này cuối cùng có thể cho họ lấy lại, chỉ là những người nộp tiền phạt lại không chịu tới nộp tiền phạt..." Tất nhiên, ba Arthur cũng không chủ động nhắc họ thì càng tốt.
"Mẹ, đừng nóng giận, ba cũng không vi phạm quy định..." Chỉ là lợi dụng chỗ trống trong quy định.
Ron ôn nhu an ủi mẹ, hiện tại trong nhà Weasley, lời nói của Ron còn có tác dụng hơn Merlin, không chỉ là đôi mắt của cậu, mà còn là biểu hiện kiên cường gần đây của Ron, khiến mọi người không khỏi kính nể.
Theo lời của Molly Weasley, nhà ai có đứa con có thể sau một cú sốc lớn như vậy, vẫn còn kiên cường rộng lượng, ôn nhu hoạt bát, đứa con tốt như vậy, ai mà không thương chứ.
"Cho dù quá trình như thế nào, hiện tại những thứ này đều thuộc về ba, điểm này ngay cả chủ nhân ban đầu của chúng cũng không thể phản bác."
Mọi người gật đầu, đúng vậy, Arthur có chút đắc ý, con trai đứng về phía anh.
"Con nhớ rõ, ba từng khoe khoang với con một bộ đồ sứ..."
"À, bộ đó a, thật xinh đẹp, nghe nói là mấy trăm năm trước, bà tổ mẫu của lão phù thủy đó từ phương Đông du lịch mang đến, nhà họ rất yêu quý, nên mỗi đời đều thích thêm đủ loại phép thuật vào đồ sứ, thời gian lâu, một số phép thuật mất hiệu lực, một số phép thuật sai lầm, cộng thêm bà phù thủy già cả mắt mờ, cuối cùng khiến cho bộ mâm trong nhà cắn người, phóng hỏa, sau đó con gái bà chịu không nổi, chủ động mang mâm đến Bộ Pháp thuật nộp phạt tiền, ta chính là tốn rất nhiều sức lực để không làm hỏng mâm, đem phép thuật trên bộ mâm diệt trừ hết toàn bộ."
"Arthur... Sao anh không đưa cho em..." Molly rất kỳ lạ, mâm mà thôi, sao không cho trong nhà dùng?
"Em quên rồi, anh vốn dĩ tính toán ở Giáng sinh năm đó cho em, chính là vừa vặn anh làm ra rồi ô tô..." Arthur càng nói càng nhỏ.
"Một bộ hoàn chỉnh, tinh mỹ, đến từ phương Đông, mấy trăm năm trước đồ sứ..." Ron đi tiên phong nói ra những từ miêu tả. Sau đó, Mina , Muggle duy nhất trong gia đình Weasley, đôi mắt bừng sáng.
"Nếu như những điểm Ron nói là đúng... Em nghĩ có thể giá trị 3W bảng Anh, cũng chính là 6000 Galleon... Ron đại khái có thể ở bệnh viện Muggle tốt nhất, hưởng thụ trị liệu tốt nhất, bao gồm kiểm tra toàn bộ cũng như giải phẫu, còn có thể cho bác sĩ một bao lì xì." Hiển nhiên vị thẩm thẩm tính toán không tồi, bởi vì Ron đã tính toán trong lòng tỷ giá hối đoái.
"Con nhớ có một con dao... Con đã sờ qua... Hình dạng rất đặc biệt..." Chủ yếu là hơi thở của con dao khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.
"Arthur ~ anh để Ron chạm vào dao!" Lúc này không ai có thể cứu ba Arthur, Weasley phu nhân cầm chảo hướng tới chồng mình.
"Chính là cái dạng này." Sau khi đầu Arthur bị đập hai cái vào đầu, Ron đã đưa tấm da dê cho cả nhà nhìn.
"Ron, đôi mắt của con thật sự không nhìn thấy?" Chú Rosak thực kinh ngạc.
"Chúa ơi, đây là, Jack The Ripper*!" Dì Mina cầm tấm da dê kinh ngạc cảm thán, "Ron, bức này là do con vẽ?"
*Jack the Ripper là một kẻ gϊếŧ người hàng loạt không rõ danh tính, hoạt động ở những khu vực có đa phần người nghèo sinh sống, xung quanh khu Whitechapel, Luân Đôn vào năm 1888. Trong cả các hồ sơ vụ án cũng như tường thuật báo chí đương thời, tên sát nhân này còn được gọi với những cái tên như Jack Đồ tể, Sát nhân Whitechapel.
"Vâng."
"Vẽ không tồi!" Sau đó tiếp tục thưởng thức, "Nếu là hàng thật, chỉ sợ giá trị hơn vạn Galleon! Đây vẫn là giá của viện bảo tàng, không chừng một ít nhà sưu tập còn nguyện ý ra giá cao hơn để sưu tầm."
"Arthur?" Mọi người đều nhìn Arthur, hy vọng trong miệng hắn phun ra hai chữ "Hàng thật".
"Tôi không biết, này chỉ là, sau khi kết thúc chiến tranh, đã lục soát trong nhà của một Tử Thần Thực Tử, mặt trên con dao có chút mê hoặc nhân tâm của phép thuật hắc ám, không khó để loại bỏ, tôi mang cho Molly làm dao phay, Molly nói dao quá dài hơn không thể dùng để xắt rau nên liền ném ở một bên. Chắc không phải là dao của tội phạm gϊếŧ người đâu…"
"Không nhất định, dì có thể đi giám định một chút, cây dao này cho con cảm giác âm trầm, hơn nữa có dày đặc mùi máu tươi rất nòng nặc……" Đại khái chết quá nhiều người nên tích lũy oán khi nhiều.
"Đã hơn một trăm năm còn có mùi máu?" George đã tính toán đem con dao đó mang đi phân tích một lượt cẩn thận.
"Chắc do không có người rửa đi..." Muggle sẽ không đi rửa hung khí, phù thủy sẽ không đi rửa một cây dao có nguyền rủa kiếm, nhà họ sẽ không đi rửa một cây dao mà mẹ mình ghét bỏ.
"Rất có khả năng, loại dao này rất ít thấy, vào thời điểm đồ tể bị bắt liền không có tìm được hung khí!" Dì Mina thực hưng phấn.
"Có lẽ vốn dĩ con dao này chính là một con dao bị nguyền rủa, bởi vì sức mạnh của lời nguyền không mạnh, và vô tình bị trôi dạt đến thế giới Muggle, vừa lúc bị một người có chút vấn đề về tâm thần nhặt được, vì thế tên sát nhân biếи ŧɦái xuất hiện."
"Ron, nhà cậu còn có gì nữa không!" Đây là dì Mina nói, bà đã ôm Ron vào lòng.
"Còn có một cái, ví tiền thêu của Bertrand · Rab……"