Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 53

Quyển 1 - Chương 53: Ngự hoa viên
Xế chiều, Thiên Nguyệt Thần xử lý sự vụ ở ngự thư phòng, Thiên Nguyệt Triệt không có việc gì ngồi hóng gió trong viện ở Kim Long điện, bỗng nghe thấy thanh âm “Nhảy nhảy”.

Trong hoàng cung người có thể phát ra tiếng bước chân nặng như vậy, chỉ có một người, đó chính là người được Thiên Nguyệt Triệt cho rằng là đệ nhị tâm phúc trong cung – Nặc Kiệt.

“Tiểu điện hạ, đồ mà ngài muốn.” Trong lòng Nặc Kiệt, chuyện được Thiên Nguyệt Triệt phân phó là một việc vinh quang hơn việc được bệ hạ phân phó, mấy ngày hôm trước tiểu điện hạ lại cho hắn một bản phác thảo, bảo hắn tìm chế tạo sư tốt nhất chế tạo những kim châm mảnh như sợi tóc, tiểu đao mỏng như trang giấy.

Thiên Nguyệt Triệt tiếp lấy tiểu đao và kim châm được bao lại bởi da trâu trong tay Nặc Kiệt, mở dây buộc, mở da trâu ra, lấy một cây tiểu đao bên trong.

“Ơ, tiểu điện hạ của ta, ngài ngàn vạn cẩn thận.” Nặc Kiệt lập tức khẩn trương nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Thiên Nguyệt Triệt, đây không phải là đồ vật để đùa giỡn a.

Không cẩn thận nó sẽ làm tiểu điện hạ bị thương, cái mạng nhỏ của hắn sẽ không còn.

Tiểu đao trong tay Thiên Nguyệt Triệt chiếu vào ánh mặt trời, phát ra quang mang chói mắt, Thiên Nguyệt Triệt vươn ngón trỏ sờ sờ đao phong, bóng loáng, không có một lỗ hổng, thủ công tinh tế so với cơ khí hiện đại cũng không kém.

Vốn không biết động tác của hắn ở trong mắt Nặc Kiệt là nguy hiểm cỡ nào, bên này Nặc Kiệt đã bắt đầu bốc lên mồ hôi lạnh.

Không để ý hành động của mình đùa bỡn trái tim Nặc Kiệt, Thiên Nguyệt Triệt đem tiểu đao để vào trong túi da trâu, xoay người giao cho Đàn Thành: “Đàn Thành, vật này, chỉ cần ngươi đi theo bổn điện hạ một ngày, phải mang ở trên người một ngày.”

“Vâng.” Đàn Thành tiếp lấy túi da trâu bỏ vào trong ngực.

“Tiểu điện hạ, vật này tên là gì?” Nặc Kiệt lây sự vui sướиɠ của Thiên Nguyệt Triệt, tò mò hỏi.

Ánh mắt của Thiên Nguyệt Triệt đánh giá người Nặc Kiệt, sau đó cười nói: “Nếu bụng của ngươi không để ý để cho bổn điện khắc lên một đao, bổn điện sẽ nói cho ngươi biết.”

Nói… Nói đùa gì vậy.

Nặc Kiệt thức thời ngậm miệng, tiểu điện hạ nhìn qua vô hại, nhưng thật ra có thể vô tình hơn bất luận kẻ nào, ánh mắt mỉm cười có thể sẽ vô hình gϊếŧ người.

Đưa tay ra đấm lưng, đem chăn lông đắp ở trên người gỡ xuống, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhớ lại tối hôm qua, chuyện ngày hôm qua thật là nhiều nghi vấn, đầu tiên là chiêu nghi chết, sau đó là mình thiếu chút nữa bị xà độc cắn, tiếp theo đó là cùng phụ hoàng…

Nhớ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đã từng cự tuyệt nữ sinh, nói là mình thích nam nhân, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn thật sự sẽ thích nam nhân.

Hơn nữa người nam nhân này là phụ thân trên danh nghĩa của hắn, nhưng thích chính là thích .

Nghĩ tới con độc xà kia, mục mâu Thiên Nguyệt Triệt xoẹt qua lãnh ý tàn bạo, khóe miệng nổi lên nụ cười tà ác, Nặc Kiệt một trận kinh hãi, không phải không thừa nhận lúc này nụ cười của tiểu điện hạ cùng với nụ cười của bệ hạ khi sinh khí giống nhau kinh khủng.

“Đi ra ngoài dạo một chút.” Thiên Nguyệt Triệt vừa nói, một bên đi ra ngoài Kim Long điện.

Nhưng thật ra bên ngoài điện và bên trong cũng không có gì khác nhau, có lẽ là kiếp trước Thiên Nguyệt Triệt nhìn quen biệt thự xa hoa, cho nên cái gọi là tiểu kiều, lưu thủy, hắn cũng không có bao nhiêu cảm giác.

Thiên Nguyệt Triệt đi tới Ngự hoa viên, lúc này Ngự hoa viên đã không náo nhiệt như ngày hôm qua, hoàng cung quả nhiên là nơi vắng lạnh, náo nhiệt đến nhanh, đi cũng nhanh.

“Đàn Thành.” Thiên Nguyệt Triệt suy tư một chút mở miệng: “Có loại động vật nào có thể cách một ngày hoặc hai ngày sau ngửi thấy mùi xà lưu lại ở những nơi đi qua hay không?”

——— —————— ————

Hắn là người thế kỷ 21, hắn chỉ nói chứng cớ, người hại hắn lần này có khả năng cao nhất là quý phi Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai, nhưng không có chứng cớ Thiên Nguyệt Triệt không tùy ý có kết luận, không phải sợ oan uổng vô tội, hắn mới không thèm để ý những người kia có vô tội hay không, đối với sinh tử của người khác hắn không có bất kỳ hứng thú gì.

Cuộc sống vốn chính là như vậy, cường giả sinh tồn.

Hắn không muốn bỏ qua cho kẻ dám thương tổn mình.

Lão đầu tử đã nói, không tuyệt đối nắm chắc hủy hoại được đối phương, thì không để tự mình lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm.

Ban đầu hắn cũng nghĩ không thông tại sao lão đầu tử coi trọng hắn, một tiểu nam hài không có quyền lợi, không có địa vị, thậm chí không chỗ nương tựa.

Cháu của lão đầu tử rất nhiều, hắn không có lý do gì sủng ái mình như vậy.

Nhưng sau này hắn hiểu được , bởi vì sau lưng những đứa trẻ khác quá thế lực, nếu như kế thừa gia tộc của lão đầu tử cũng sẽ để cho gia tộc bị nguy hiểm.

Chỉ có hắn sẽ không, bởi vì hắn không chỗ nương tựa, bởi vì sau lưng của hắn không có thế lực cường ngạnh, cho nên hắn sẽ chỉ làm gia tộc càng thêm cường đại.

Lão đầu hỏi hắn, rõ ràng hắn lạnh lùng như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác đối với người kia tốt như thế?

Bởi vì lão đầu không biết, đó là ca ca đưa than cho hắn trong tuyết lạnh, người cũng có khi khó khăn, tích thủy chi ân, dũng tuyền hội tương báo, hắn mới có tình cảm thân nhân duy nhất.

Nhưng phụ hoàng bất đồng, hắn dùng năm năm quen hương vị của nam nhân này, quen được người nam nhân này sủng nịch, cho dù lúc bắt đầu sủng nịch kia mang theo mục đích, nhưng tim của hắn vẫn cứ trầm luân .

Làm cho người không từng hưởng thụ tình thương của cha như hắn trầm luân.

——— —————————

“Có.” Đàn Thành nghĩ một lát, lập tức hiểu rõ ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt: “Nghe nói có một loại chuột gọi là dữu thử, là thiên địch của xà, nó có thể căn cứ mùi xà phân rõ chủng tộc cùng nơi ẩn thân của đối phương.

“Nga?” Không thể phủ nhận lời của Đàn Thành khiến Thiên Nguyệt Triệt thập phần vui vẻ: “Loại vật này ở đâu?”

“Nếu như chủ tử không ngại chờ, thỉnh cho thuộc hạ thời gian một ly trà.” Chân sau của Đàn Thành quỳ xuống.

“Ta tin ngươi.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, một trận gió mát phật qua, bóng dáng Đàn Thành đã biến mất ở trước mắt, không hổ là ám vệ của phụ hoàng, công phu quả nhiên rất cao.

Chẳng qua là người lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể làm được chuyện trước mắt.

Cho nên dưới tình huống nhàm chán vô sự, tiểu điện hạ kiêu ngạo liền gọi người tới nơi này pha trà.

“Nhìn không ra công phu pha trà của Đàn cũng rất điêu luyện .” Thiên Nguyệt Triệt quơ hai chân ngắn ngủn, tay nhỏ bé nâng cằm lên chống trên bàn đá, mục mâu trong veo như nước nhìn tất cả trình tự trước mắt.

“Hì hì.” Đàn cười vui vẻ không toan tính: “Cũng là vì chủ tử.”

Lời này của Đàn không giả, trước đây nhìn thấy trong trù phòng có một lão sư phụ đang pha trà, Đàn đi ngang qua lấy điểm tâm cho Thiên Nguyệt Triệt, cảm thấy rất thơm, cho nên học hỏi chiêu thức ấy, chẳng qua là liên tục không có cơ hội biểu diễn.

“Đây là lá trà gì, mùi thơm mang theo một cỗ mờ ảo, thật giống như đang vân du trên núi.” Nếu là phiền lòng, uống một ly trà này còn có thể lặng tâm.

Chẳng qua là, Thiên Nguyệt Triệt tự nhận mình không phải người cao nhã gì, đối với khẩu vị của hắn, nước trái cây hay hồng tửu cũng giống nhau.

“Lá trà này là ở hái nơi thâm sơn, góp nhặt lúc còn đọng sương sớm, cho nên hương trà có thể tỏa ra lúc ngâm lá trà vào trong nước.” Đàn ôn hòa giải thích.

Làm một tỳ nữ xuất sắc, nàng bắt đầu học hết những thứ có thể học.

Nga?

Thiên Nguyệt Triệt đảo mắt, đem sức nặng thân thể tựa vào trên ghế, giầy da nhỏ hắc sắc theo chân đung đưa, hồng bảo thạch trên giầy da nhỏ kia dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tự động phát huy quang hệ nguyên tố ấm áp, dần dần dung nhập vào trong thân thể Thiên Nguyệt Triệt.

Cho nên sau giờ ngọ, tâm tình Thiên Nguyệt Triệt cũng rất thoải mái.

Một trường khố (quần dài) tơ tằm hắc sắc bó sát, vây lấy bắp chân của hắn, cẩm y hoàng sắc (vàng nhạt) dài đến đầu gối, thắt lưng hắc sắc kết thành nơ bướm nho nhỏ, cổ áo rất thấp, lộ ra chiếc cổ trắng nõn nà.

Bảo thạch ám hồng (đỏ sậm) trên cổ như ẩn như hiện, xinh đẹp như tiên đồng.

Người đi ngang qua không khỏi dừng bước lại, tò mò nhìn tiểu điện hạ luôn luôn ở Kim Long điện, vì sao lúc này lại có nhã hứng tới Ngự hoa viên ngồi hóng mát.

Người bình thường cũng thích thứ mỹ lệ, không thể nghi ngờ Thiên Nguyệt Triệt là ánh sáng mỹ lệ nhất.

“Lục đệ, đang thưởng trà sao?” Một thanh âm hài hước mang theo hơi thở ôn nhu ở ngoài đình vang lên, cái đầu nho nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt vừa chuyển, mục mâu kim sắc lạnh băng nghiêng qua nhìn Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, đối với nam nhân này Thiên Nguyệt Triệt không có cảm tình gì.

Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng không để ý, đi lên bậc thang ngồi xuống bên người Thiên Nguyệt Triệt.

Cái trán nhỏ bóng loáng mà nhẵn nhụi vừa nhíu, nhưng ngay sau đó lại tản ra.

“Tham kiến đại điện hạ.” Cung nữ cùng thái giám một bên vội vàng hành lễ.

Thiên Nguyệt Thiên Kỳ vung tay lên: “Đứng lên đi.” Chẳng qua là ánh mắt dừng lại trên người Đàn đang pha trà, thiếu nữ này từ đầu đến cuối cũng không có ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Khóe miệng phát ra độ cong đẹp mắt, ánh mắt có thâm ý khác dừng lại ở Thiên Nguyệt Triệt.

Lục đệ a lục đệ, ngươi đẹp đến mức làm cho người ta không dời được tầm mắt a, hành động của ngươi trong sinh thần của phụ hoàng khiến cái tên Thiên Nguyệt Triệt – tiểu điện hạ của Mạn La đế quốc danh dương thiên hạ.

Nhưng có ai biết, chủ nhân của cái tên này ẩn chứa hương vị như thế nào.

Năm tuổi.

Lục đệ không biết ngươi là thiên tài hay là thần thông, chỉ có năm tuổi đã khiến người khác giật nảy mình như vậy, nhưng là, ngươi có biết? Đồng dạng ngươi cũng đặt bản thân mình vào nguy hiểm.