Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 40

Quyển 1 - Chương 40: Linh đường
Dọc theo đường nhỏ, Thiên Nguyệt Triệt theo tiếng khóc đi tới, Đàn đi theo thật sát phía sau.

Cước bộ của hai người dừng lại ở một nơi không tính là cũ nát, nhưng đối với kiến trúc xa hoa của Kim Long điện mà Thiên Nguyệt Triệt ở, nơi này nhiều lắm được coi như là địa phương tránh gió che mưa.

“Với sự giàu có của Mạn La đế quốc mà không thể bỏ tiền sửa chữa và chế tạo phòng ốc sao?” Phụ hoàng không phải là người hà khắc người như vậy, chỉ một áo lông trên người hắn tuyệt đối sửa chữa được một tràng phòng ốc.

“Tiểu điện hạ không biết, chuyện tình hậu cung đều do hoàng hậu cùng tổng quản đại nhân trông coi.” Đàn khéo léo đáp lời, tránh cho không cẩn thận để hình tượng của bệ hạ ở trong lòng điện hạ bị hạ thấp.

Hoàng hậu cùng tổng quản?

“Nếu như ta nhớ không lầm phụ hoàng không lập hậu, mà tổng quản chỉ là Nặc Kiệt, không phải sao?” Giọng nói nhàn nhạt cũng không phải là cố ý để ý tới chuyện của hậu cung, mà là giống như hàn huyên.

“Điện hạ không có nhớ lầm, cho nên bây giờ hậu cung có Hoàng quý phi Ngọc Linh.Tả Lạp quản lý, mà tổng quản trong miệng nô tỳ cũng không phải là Nặc tổng quản, mà là tổng quản nội vụ phủ Đức Khoa tổng quản, Nặc tổng quản chỉ phụ trách hầu hạ bệ hạ.” Bây giờ lại thêm một tiểu điện hạ, Đàn lặng lẽ tăng thêm một câu ở trong lòng.

Ân.

Thiên Nguyệt Triệt như có chút suy nghĩ gật đầu, đã thấy qua Ngọc Linh.Tả Lạp ở buổi hiếu lễ ban ngày, một nữ nhân rất thông minh không bộc lộ tài năng.

Bất quá so với nàng, hắn đối với mẫu thân của hắn còn có hứng thú hơn.

“Đi, vào xem.” Trong lúc Thiên Nguyệt Triệt nói chuyện, cước bộ đã rảo bước tiến lên bậc thang.

Ô ô… Ô ô…

Trong phòng truyền đến tiếng khóc càng thêm rõ ràng, Thiên Nguyệt Triệt ý bảo Đàn đẩy cửa phòng ra.

Ánh nến xám xịt bên trong có chút chói mắt, khiến Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được híp mắt một chút, theo sau mở ra, đập vào mắt chính là linh đường thê lương.

Đây là có chuyện gì? Đầu óc Thiên Nguyệt Triệt có chút lộn xộn.

“Các ngươi là ai?” Một đạo thanh âm già nua có chút suy yếu từ bên kia cửa truyền đến.

Người tới mang theo đèn l*иg bạch sắc cũng mang theo ba phần âm trầm, hơn nữa thân thể gầy yếu, làm cho người ta cảm thấy có chút kinh khủng.

Mà theo ánh sáng của đèn l*иg nhìn kỹ mới phát hiện người nọ là lão ma ma.

Tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt quét qua lão ma ma rồi dừng lại ởtrên người thiếu niên khóc trước linh đường.

Nói là thiếu niên nhưng nhìn hắn phi thường gầy gò, nghiêm khắc mà nói là dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên đã đến 13 tuổi, cũng chỉ giống như hài tử 10 tuổi.

Mà ngiờ phút này người này đang ngẩng đầu lăng lăng nhìn Thiên Nguyệt Triệt, hai hàng nước mắt trong suốt còn đọng ở trên mặt, dưới ánh nến Thiên Nguyệt Triệt nhìn thấy rõ ràng mặt thiếu niên—— Thiên Nguyệt Thiên Ngọc.

Ngũ ca trên danh nghĩa của hắn.

Thiên Nguyệt Triệt nhớ kỹ buổi trưa người này bị rắn cắn , mà bây giờ hắn lại quỳ gối khóc trước linh đường, như vậy giờ phút này nằm ở trong quan tài phải là mẫu thân của hắn – chiêu nghi.

Khó trách trong điện lại lãnh lẽo như thế, hôm nay là sinh thần của phụ hoàng, trùng hợp hôm nay chiêu nghi tử vong, đối với hoàng cung từ trước đến giờ luôn coi trọng phong thủy mà nói là điềm xấu cỡ nào.

“Các ngươi là ai?” Lão ma ma thấy bọn họ không trả lời, lại không yên lòng hỏi một câu.

Nghe thanh âm lão ma ma có chút run rẩy, Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ người này đang sợ sao? Nhìn nhìn lại đồ ăn mang theo trong tay của bà, theo sau nhìn một số thức ăn bên cạnh Thiên Nguyệt Thiên Ngọc.

Tâm luôn luôn đạm bạc cũng nhịn không được mà chấn động, này… Đây là thức ăn cho người sao?

Cơm trong chén có vẻ cháy một chút, bảy tám món ăn có xen lẫn mấy khối thịt, phía trên còn có một tầng tinh bột trắng trắng.

Thiên Nguyệt Triệt biết đó là dầu mỡ, cho nên hắn xác định, những thứ này là rau trộn còn dư lại.

Bởi vì ở Mạn La đế quốc đế quốc bốn mùa như mùa xuân, cho dù món ăn cho lạnh đi cũng không thể nhanh đóng một tầng dầu mỡ như vậy, cho nên món ăn trong cái chén này đã có một ngày, hoặc giả là đồ ăn thừa tối hôm qua.

Lão ma ma thấy Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm món ăn trong chén lại không nói, trong lòng lại càng khẩn trương, bà chạy tới đem thân thể đạm bạc của Thiên Nguyệt Thiên Ngọc che vào trong ngực, cho là tiên đồng xinh đẹp này sẽ đối với Thiên Nguyệt Thiên Ngọc bất lợi.

Bởi vì chuyện như vậy đã từng có nhiều lắm, nhiều lắm.

Mà bị lão ma ma ôm vào trong ngực, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc lôi kéo y phục của bà, thanh âm rất nhẹ còn mang theo khàn khàn vì khóc quá nhiều: “Ma ma, ta biết a.”

Thật ra Thiên Nguyệt Thiên Ngọc muốn nói hắn biết Thiên Nguyệt Triệt là ai, bởi vì buổi sáng hôm nay, ở buổi hiếu lễ với phụ hoàng hắn len lén hâm mộ Thiên Nguyệt Triệt.

Hắn hâm mộ Thiên Nguyệt Triệt có thể được được phụ hoàng tôn quý ôm vào trong ngực, hắn hâm mộ Thiên Nguyệt Triệt có thể không cố kỵ chút nào làm nũng với phụ hoàng từ trước đến giờ chẳng thèm ngó tới hoàng tử nào như vậy, hắn hâm mộ Thiên Nguyệt Triệt có thể mặc y phục xinh đẹp như vậy.

Nhưng là hâm mộ cũng chỉ là hâm mộ mà thôi.

“Ngũ hoàng tử biết hắn?” Ma ma mặc dù già rồi, nhưng còn không đến mức nhìn không rõ, vừa nhìn cách ăn mặc của Thiên Nguyệt Triệt liền biết không phải là người bình thường.

Nhưng trong hoàng cung không có hoàng tử nhỏ như vậy, cho nên lão ma ma cho là hắn là hài tử nhà quý tộc tối nay tới tham gia yến hội.

“Không phải ma ma, hắn là Lục… Lục điện hạ.” Chữ “đệ” bị Thiên Nguyệt Thiên Ngọc nuốt ở trong cổ họng, bởi vì Thiên Nguyệt Triệt tôn quý như vậy, hắn không xứng gọi một tiếng đệ đệ, hắn tự mình hiểu lấy.

Mà cùng là hoàng tử, hắn phải gọi Thiên Nguyệt Triệt một tiếng điện hạ, có thể thấy được địa vị của hắn ở trong hoàng cung thấp kém cỡ nào.

Mà để cho Thiên Nguyệt Triệt để ý hơn chính là chiêu nghi mặc dù giúp Thiên Nguyệt Thiên Ngọc hút rắn độc, nhưng nàng phi thường cẩn thận, mà Thiên Nguyệt Triệt cũng quan sát qua nàng, không đến nổi sẽ trí mạng, tại sao?

Thiên Nguyệt Triệt ngồi xổm người xuống hướng về phía lão ma ma đang khẩn trương, mở miệng: “Lão ma ma đừng lo lắng, bổn điện hạ chẳng qua là đi ngang qua liền vào xem.” Theo sau nhìn thoáng qua Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, nhìn nhìn lại thức ăn trên mặt đất: “Các ngươi còn chưa dùng vãn thiện (bữa tối) sao?”

Ở hoàng cung cư nhiên cũng có người có cuộc sống không bằng khất cái, hơn nữa thân phận của đối phương là hoàng tử, có thể thấy được tâm của phụ hoàng thật là lãnh đến trong xương .

Mà hắn cũng là may mắn như vậy, nam nhân máu lạnh kia sủng ái hắn như thế. Cho dù hắn không được mang vào Kim Long điện cũng sẽ là cuộc sống cơm no áo ấm.

Điểm này hắn cũng có thể thấy được từ thân phận của mẫu phi hắn.

Nhưng hắn vẫn cảm tạ Thiên Nguyệt Thần, nhớ lại cái này không khỏi làm hắn có chút ngạc nhiên, ban đầu tại sao phụ hoàng nhìn trúng hắn?

“Không có… Không có… ?” Thiên Nguyệt Thiên Ngọc có chút run rẩy, hắn không rõ ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt khi hỏi những lời này.